Trong lòng lão giả cả kinh, cuối cùng cũng không rảnh
giằng co với Dạ Vô Trần, vội vàng xem xét tình trạng của Tiêu Mẫn, vừa
thấy liền nổi trận lôi đình, sát khí càng đậm.
“Tiểu tử thúi, tâm địa ngươi thật ác độc, phế đan điền của cháu gái ta, cháu gái ta rốt
cuộc đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại đối xử với một nữ tử nhu nhược vô tội như thế?”
Dạ Vô Trần cong khóe môi, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười lạnh: “Tổn thương thê tử ta, có tính là đắc tội không?”
“Vậy nhất định là thê tử ngươi trêu chọc cháu gái ta trước!” Lão giả nổi
trận lôi đình, nếu không phải nam nhân này thoạt nhìn rất mạnh, hắn đã
sớm một đao làm thịt hắn.
“Trưởng lão”, Ngân Hoàn lau nước mắt,
ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần, nói, “Nam nhân này chính là nam nhân
tiểu thư nhìn trúng, lần trước hắn vì nữ nhân kia mà đá tiểu thư ra khỏi cửa, còn vũ nhục tiểu thư, tiểu thư đều nhịn xuống, không ngờ bọn họ
vẫn không chịu buông tha cho tiểu thư.”
Mộ Như Nguyệt nhìn rõ vẻ mặt những người này.
Bất luận chuyện gì, đến miệng bọn họ thì đen cũng thành trắng, Tiêu Mẫn
kiêu ngạo ngang ngược tìm tới cửa lại biến thành nữ tử nhu nhược vô tội, khó trách tính cách Tiêu Mẫn lại như vậy, thì ra là do di truyền.
Ánh mắt lão giả đánh giá Dạ Vô Trần.
Không thể không nói, cháu gái mình thật tinh mắt, nam nhân tuấn mỹ như thế sợ là trong Thánh cảnh cũng không có, quan trọng hơn là thực lực của hắn
rất mạnh, cho nên hắn mới không tùy tiện ra tay.
Nếu hắn có thể sớm cưới cháu gái mình, có lẽ còn có thể tránh được kiếp nạn này, đáng tiếc...
“Ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thật có tư cách hấp dẫn nữ nhân,
nhưng cháu gái ta là người Tiêu gia, nàng nhìn trúng ngươi tại sao ngươi không đồng ý? Không đồng ý thì thôi, lại còn đả thương nàng, chẳng lẽ
ngươi muốn đối địch với Tiêu gia?”Khuôn mặt già nua của lão giả âm trầm, lửa giận trong lòng suýt nữa thiêu đốt hắn.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua có người dám không để Tiêu gia vào mắt.
Dạ Vô Trần chưa từng thấy lão nhân nào không biết xấu hổ như vậy, trong
lòng có chút buồn cười, trên đời này có vài người tự cho là đúng, thật
ra, cũng chỉ đến thế mà thôi...
“Thứ nhất, ngươi xác định ngươi
có thể đại biểu cho toàn bộ Tiêu gia?” Nam nhân cười hời hợt, nụ cười
này càng khiến dung nhan tuấn mỹ càng thêm tà mị, chẳng qua đáy mắt hắn
lại âm lãnh làm người khác kinh sợ, ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Thứ hai, dù có đối địch với toàn bộ Thánh cảnh, bổn vương cũng quyết không cho phép ai động tới nàng!”
Thanh âm nam nhân cuồng vọng, khí phách, lại làm lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp.
Cho dù đối địch với toàn bộ Thánh cảnh thì thế nào? Hắn quyết không chừa
cho nàng ta một cơ hội nào! Nếu nàng ta trở thành một phế vật, từ nay về sau, nàng ta chỉ có thể chịu đánh chịu giết, không thể gây ra sóng gió
gì.
Điều này so với chết càng khiến nàng ta thống khổ hơn.
Hiện tại nàng nằm ở chỗ này, không hề có ý thức, phỏng chừng một đao giết
nàng cũng sẽ không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì, nếu đã như vậy, sao
có thể cho nàng chết dễ dàng được?
“Vì sao? Vì sao ngay cả đối
địch với Thánh cảnh ngươi cũng không để bụng?” Cả người lão giả áo xám
run rẩy, hắn không tin nam nhân này thật sự không sợ Thánh cảnh chút
nào.
Thánh cảnh cường đại, những người khác căn bản không thể
đoán trước được, trên đời này cũng chỉ có đan hội có thể so được với
Thánh cảnh.
Mà Tiêu gia, chính là người khống chế cả Thánh cảnh...