“Nương...” Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện đã bị Thánh Nguyệt phu nhân ngắt lời...
“Nguyệt Nhi, ngươi còn nhớ những lời ngày đó ta đã nói không? Ta có một nữ nhi
bị mất tích từ nhỏ, mấy năm gần đây ta vẫn luôn tìm kiếm nàng, hiện giờ
ta đã biết thì ra ngươi chính là nữ nhi ruột của ta.”
Lời này như sấm bên tai lập tức làm Mộ Như Nguyệt cứng đờ.
Thánh Nguyệt phu nhân nói nàng là mẫu thân của mình? Sao có thể?
Nhưng cảm giác ấm áp này lại chân thật như thế, khiến nàng nhớ tới gia tộc tràn ngập hồi ức cùng tình cảm ở Trung Hoa...
“Ngươi... nói thật sao?” Thanh âm Mộ Như Nguyệt có chút run rẩy.
Thánh Nguyệt phu nhân buông thiếu nữ trong lòng ra, cẩn thận nhìn ngắm dung nhan tinh xảo, đoan trang trước mắt.
Nữ nhi bảo bối của nàng mấy năm nay hẳn là chịu khổ không ít? Thậm chí còn suýt chút nữa mất mạng, hơn nữa còn bị mấy cái tra nam ra nữ kia vũ
nhục, mẫu thân như nàng làm sao có thể không tan nát cõi lòng?
Giờ phút này, Thánh Nguyệt phu nhân đã hiểu vì sao lúc mới gặp thiếu nữ này đã có một loại cảm giác muốn thân cận.
Thì ra nàng chính là nữ nhi ruột của mình...
Loại cảm giác này khiến nàng giống như thu hoạch được chí bảo.
“Nguyệt Nhi, ngươi chính là nữ nhi mà nương đau khổ tìm kiếm, thì ra nữ nhi của ta đã sớm ở bên cạnh ta, vậy mà mẫu thân lại không biết, mấy năm nay
ngươi quá vất vả rồi, cùng nương về nhà đi, nương nhất quyết sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm tới ngươi.”
Bởi vì quá kích động, thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân nghẹn ngào, nước mặt chảy xuống.
Nàng lấy tay che mặt mình, tùy ý để nước mắt theo những khe hở ngón tay chảy xuống...
Mộ Như Nguyệt nhấp nhấp môi, nhìn thần sắc kích động của Thánh Nguyệt phu nhân, trong đầu còn chưa rõ ràng lắm.
“Nguyệt Nhi”, Tiêu Thiên Vũ tiến lên phía trước, ôm chặt bả vai Mộ Như Nguyệt,
bàn tay to xoa đầu nàng, dung nhan anh tuấn nở nụ cười: “Cùng cha mẹ về
nhà đi, mấy năm này chúng ta tìm ngươi hảo khổ, đại ca cùng muội muội
ngươi đều ở nhà chờ ngươi trở về.”
Nhà?
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân dung nhan anh tuấn.
Nàng cũng không phải Mộ Như Nguyệt của thế giới này, nàng chỉ là một u hồn
đến từ dị giới, nhưng vì sao bọn họ làm nàng cảm nhận được ấm áp, còn có độ ấm của bàn tay kia... làm nàng không muốn rời.”Cha, nương.”
Mộ Như Nguyệt bổ nhào vào trong ngực Thánh Nguyệt phu nhân, gắt gao ôm chặt nàng, thanh âm run run.
Để cho nàng ích kỉ lúc này đi.
Nàng không muốn từ bỏ một phần ấm áp này...
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc rống, sắc mặt Tiêu Thiên Vũ nhu hòa, ôm lấy hai người mình yêu cả đời này.
Một người là thê tử duy nhất đời hắn, một người là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn...
“Không! Không có khả năng!”
Mộ Y tuyết hét lên, biểu tình điên cuồng: “Tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia sao có thể là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân? Thánh Nguyệt phu nhân này
nhất định là giả, là Mộ Như Nguyệt tìm tới để lừa gạt người khác!”
Sau khi nghe lời này của Mộ Y Tuyết, tâm Mộ Tình lạnh lẽo.
Ngày thường nàng không nghe quản giáo thế nào cũng không sao nhưng mấy người trước mắt đều là người của Tiêu gia Thánh cảnh a? Thánh Nguyệt phu nhân cao quý như vậy, nếu có người giả mạo nàng, sẽ nhanh chóng truyền đến
tai Tiêu gia, cho nên, trên đời này đúng là không có người dám giả mạo
Thánh Nguyệt phu nhân cao quý.
Mộ Y Tuyết nói như vậy, không phải là muốn chết sao?