“Mộ Như Nguyệt, cho dù ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Mộ Đình Nhi phẫn nộ rống to với Mộ Như Nguyệt, tràn ngập hận ý khiến thân
thể nàng nhịn không được run rẩy, chỉ muốn xé xác thiếu nữ được Thánh
Nguyệt phu nhân ôm trong ngực ra thành mảnh nhỏ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Mộ Như Nguyệt có vận mệnh tốt như vậy.
Đầu tiên là thoát khỏi danh tiếng phế vật, hào quang chói lóa, rồi sau đó
còn được Vô Ngu đại sư của Thanh Vân Môn ưu ái, ngay cả Quỷ Vương vẫn
luôn bị cho là ngốc tử lại ưu tú như vậy, hiện giờ còn trở thành đích nữ của Tiêu gia Thánh cảnh.
Nàng thì sao?
Bị nam nhân mình
yêu vứt bỏ, lại vì đã nói những lời ngày đó trước mặt Tiêu Mẫn mà bị nam nhân mình yêu tra tấn, hiện tại ngay cả thân phận nữ nhi Mộ gia cũng
mất.Nàng thật sự không cam lòng!
“Thành quỷ?”
Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng ưu nhã mỹ lệ nhưng lại làm Mộ
Đình Nhi run rẩy, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Thánh Nguyệt
phu nhân.
“Ta vốn muốn cho ngươi một cái chết thống khoái, nhưng
mà, nếu ngươi đã nói vậy, ta không thể cho ngươi chết dễ dàng như vậy
được, ta sẽ khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được! Ở Tiêu gia
chúng ta có một phương pháp có thể rút linh hồn của một người còn sống
ra, sau đó dùng lửa thiêu cháy, linh hồn cũng bị thiêu sạch sẽ, ngươi
còn có cơ hội thành quỷ sao?”
Sắc mặt Mộ Đình Nhi tái nhợt không còn chút máu, mắt trợn to hoảng sợ, tê tâm liệt phế hô to: “Không! Không cần!”
“Không cần? Dựa vào cái gì? Con người của ta rất mê tín, không phải ngươi nói
thành quỷ cũng không buông tha nữ nhi của ta sao? Vậy ta sẽ không cho
ngươi có cơ hội thành quỷ, xem ngươi dùng cái gì để tổn thương nữ nhi
bảo bối của ta!”
Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi đang run rẩy.
Giờ phút này, Mộ Đình Nhi thật sự hối hận, sớm biết như thế nàng sẽ không
nói vậy, đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng không thay đổi được gì.
“Phu quân, nghe nói ở ngoại giới có một thứ gọi là lời đồn đãi, tuy lời đồn
không đáng sợ nhưng ta không muốn có bất cứ lời đồn đãi nào truyền ra,
nếu không người có tâm sẽ bịa đặt sinh sự nói nữ nhi ta giết cha, cho
nên ta muốn ngươi phái người trói ba người này đi dạo phố, để mọi người
biết mấy năm nay bọn họ phạm những sai lầm gì, cũng để mọi người biết Mộ Như Nguyệt là nữ nhi chúng ta!”
Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng, nở nụ cười lạnh.
Ánh mắt Mộ Tình tối sầm xuống, ngay cả cơ hội cuối cùng của hắn cũng mất đi...
“Ngọc Nhi yên tâm đi, những việc này cứ giao cho làm, sẽ không để bất kì kẻ
nào khi dễ nữ nhi chúng ta.” Tiêu Thiên Vũ nhìn nữ nhân mình yêu, vẻ mặt nhu hòa nói.
Chẳng qua, khi hắn đối mặt với những người khác sẽ không có ôn nhu như vậy.
“Các ngươi nghe thấy thiếu phu nhân phân phó chưa? Còn không mau trói những
người này lại, tống vào lồng giam đi dạo phố, báo hết những chuyện mấy
năm nay bọn họ làm với nữ nhi chúng ta cho mọi người đều biết.”
“Vâng, thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân!”
Mọi người lĩnh mệnh, lập tức tiến lên kéo ba người kia lên.
Sắc mặt Mộ Tình đã xám như tro tàn, nhưng nữ nhi hắn không cam lòng bị đối
đãi như vậy, liều mạng giãy giụa, nhưng mặc kệ bọn họ giãy giụa thế nào
cũng không thoát khỏi vận mệnh đi dạo phố.
Hối hận?
Nếu trên đời có thuốc hối hận, vậy còn cần nha môn làm gì?
Mộ Như Nguyệt nhìn ba cha con bị kéo đi, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc.
Kết cục của Mộ gia thật sự có chút ngoài dự liệu của nàng, bất quá có Thánh Nguyệt phu nhân giải quyết cũng không tồi, nàng đỡ phải tự mình động
thủ...