Mộ Như Nguyệt đồng ý, trong Quỷ Vương phủ chỉ có hai người, nàng muốn làm gì cũng không có người đến quấy rầy. Ở Mộ
gia quá bất tiện.
Dù sao chờ đến khi thực lực nàng mạnh lên, một cái vương phủ căn bản không thể ngăn được bước chân nàng.
Nhưng mà, hiện tại Mộ Như Nguyệt lại không biết, quyết định của nàng bây giờ
khiến cả đời nàng bị cột chung với nam nhân kia, dây dưa đời đời kiếp
kiếp...
“Trẫm sẽ đưa thánh chỉ đến Mộ gia, các vị ái khanh nếu
không có việc gì nữa thì giải tán đi.” Tử Nguyệt hoàng không kiên nhẫn
phất tay, vội vàng muốn đi dùng cơm trưa với ái phi của hắn.
Mọi
người đi rồi, Dạ Dịch Hoa mỉm cười bước đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, dùng cây quạt nâng cằm nàng lên, đôi mắt hoa đào đa tình mang theo ý cười tà mị: “Mộ cô nương, ngốc tử kia chuyện gì cũng không hiểu, càng không
hiểu làm thế nào để thỏa mãn một nữ tử, nếu ngươi có nhu cầu, có thể tùy ý đến tìm bổn vương, cửa lớn phủ bổn vương sẽ luôn chào đón ngươi, nhất định sẽ khiến Mộ cô nương hài lòng.”
Mộ Như Nguyệt híp mắt, nâng tay gạt cây quạt ra, mắt lạnh nhìn hắn châm chọc: “Còn muốn ta nói lại
lần nữa sao? Ta không có hứng thú với ngựa giống, ngươi hẳn là dạo thanh lâu kĩ viện không ít? Có lẽ từ đầu đến chân đều là vi khuẩn, đứng trước mặt ta, ta còn cảm thấy bẩn.”
Nụ cười cứng lại, Dạ Dịch Hoa nháy mắt khôi phục lại vẻ phong lưu đa tình như trước.
“Gả cho ngốc tử kia khác gì phòng không gối chiếc, cho nên bổn vương tin
tưởng ngươi sẽ tìm đến ta, bổn vương rất có tự tin với kĩ thuật của
mình, không sợ đối phương chưa có kinh nghiệm cũng sẽ không làm nàng quá thống khổ.”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Trên người ngươi có vi
khuẩn cũng thôi, ta không cho phép người khác đem vi khuẩn lây qua cho
ta, Vương gia không có chuyện gì nữa thì xin mời rời đi.”
Dạ Dịch Hoa liếc nàng một cái đầy thâm ý, cười nhạt nói: “Vậy bổn vương chờ
mong sau khi ngươi thành hôn với đường đệ kia của ta, đến lúc đó đừng
khóc lóc tới cầu xin bổn vương.”
Dạ Dịch Hoa hắn muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, không biết bao nhiêu nữ nhân cam tâm tình
nguyện cùng hắn tình một đêm, hắn không tin có nữ nhân nào có thể thoát
khỏi mị hoặc của hắn.
Tuy hắn không thể cưới nữ nhân này nhưng
biến nàng thành nữ nhân của mình cũng không tồi. Dù sao ngốc tử kia cũng không biết cùng phòng với nàng thế nào.
Sau khi Tử Nguyệt hoàng
tuyên bố tan cuộc, Mộ Tình cũng không chờ Mộ Như Nguyệt mà vội vàng trở
về báo tin tức tốt cho Mộ Đình Nhi, cho nên, hoàng cung to như vậy, Mộ
Như Nguyệt lạc đường.
“Đánh chết ngốc tử này, đánh chết hắn!”
“Nhưng mà một ngốc tử làm sao có thể được đi vào cung?”
“Ngốc tử, ta nói cho ngươi biết, vừa rồi phụ hoàng đã tìm một tức phụ cho
ngươi, chính là đệ nhất phế vật Phượng thành, ngốc tử xứng phế vật, thật là tuyệt phối, ha ha ha!”
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một
trận ồn ào. Mộ Như Nguyệt nhìn qua, chứng kiến các hoàng tử công chúa
mặc cẩm y hoa phục đánh một thân ảnh đơn bạc.
Nhưng nghe được
thanh âm quen thuộc kia, Mộ Như Nguyệt ngẩn ra một chút, người này là
thiếu niên tuấn dật va vào nàng ngày hôm qua. Nghe đối thoại của bọn hắn chẳng lẽ đây là Quỷ Vương? Nhưng không phải nghe đồn bộ dạng Quỷ Vương
giống như quỷ sao? Thiếu niên này tuấn mỹ như vậy, có chỗ nào giống quỷ
chứ?
“Ta... ta tới nhặt diều.”
Thiếu niên chu môi, bộ dạng ủy khuất khiến mấy nữ hài có chút không đành lòng, kéo ống tay áo nam
hài bên cạnh, nói: “Thôi bỏ đi.”
“Thôi? Thôi cái gì? Hừ, ngốc tử này không được phụ hoàng triệu kiến mà tự tiện tới, sao ta có thể buông tha hắn?”
Nói xong, nam hài đoạt lấy con diều trong tay thiếu niên, xé làm hai nửa,
hung hăng quăng vào mặt thiếu niên, ác độc nói: “Đây là diều của ngươi!”
Thiếu niên cúi đầu, tất cả mọi người cho là hắn âm thầm thương tâm vì con
diều bị gãy nhưng không ai nhìn đến trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không có
chút thương tâm khổ sở nào.