Bình thường nàng có kiêu ngạo ương
ngạnh cũng không dám quá phận trước mặt phu thê Tiêu Thiên Vũ, hiện tại
nàng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ muốn đem nữ nhân kia ra bầm thây
vạn đoạn.
Dù là ai trải qua những chuyện này cũng khó có thể duy trì tỉnh táo.
Ai biết nữ nhân tục giới bị nàng khinh thường lại trở thành tiêu thư dòng
chính của Tiêu gia, đó là địa vị cùng quyền thế mà nàng phấn đâu đã lâu
vẫn không có được.
Dựa vào cái gì nàng ta không làm gì cũng có thể đạt được?
Chỉ vì trong người nàng có huyết thống của Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân?
Này căn bản không công bằng!
Tiêu Mẫn tức giận nắm chặt nắm đấm, thân thể run rẩy, ngón tay đau nhức nhắc nhở nàng những chuyện nữ nhân này làm với nàng cách đây không lâu.
Bang!
Một bàn tay như ngọc đánh vào mặt nàng.
Tiếng bạt tai thanh thúy phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng họp, đồng thời cũng
khiến Tiêu Mẫn hồi phục tinh thần lại. Nàng ngước mắt liền nhìn thấy
khuôn mặt lạnh băng của Thánh Nguyệt phu nhân, sợ tới mức thân thể run
rẩy vài cái.
“Làm càn!” Thánh Nguyệt phu nhân quát lớn một tiếng, sắc mặt lạnh lùng băng
sương, “Ai cho ngươi lá gan mở miệng vũ nhục nữ nhi của bản phu nhân?”
“Nhưng mà... là nàng đánh ta trước, nàng không những phế thực lực của ta, còn
chặt đứt một ngón tay của ta.” Tiêu Mẫn giơ tay mình lên, một đầu ngón
tay bị chặt đứt nhìn thấy ghê người.
Tầm mắt các trưởng lão nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hít một ngụm khí lạnh.
Thiếu nữ này còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc như thế, về sau còn thế nào? Nếu
nàng thật là nữ nhi Tiêu gia, phỏng chừng sớm muộn gì Tiêu gia cũng sẽ
chôn vùi trong tay nàng.”Nữ nhi của bổn phu nhân đối phó ngươi trước?”
Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh, ánh mắt trào phúng, “Tiêu Mẫn, thật là
nữ nhi của bản phu nhân trêu chọc ngươi trước sao? Đừng tưởng rằng bản
phu nhân không biết gì! Ngươi ngày thường ỷ vào quyền thế hoành hành
ngang dọc còn chưa tính, hiện giờ còn chọc tới Nguyệt Nhi, ngươi nói bản phu nhân có lý do gì buông tha cho ngươi!”
Ánh mắt nàng lạnh băng, ngữ khí sắc bén, giống như con dao hung hăng đâm vào lòng Tiêu Mẫn.
Trong mắt Tiêu Mẫn hiện lên một tầng nước mắt, nàng đang muốn mở miệng biện
minh cho mình, lại bị thanh âm lạnh băng của Thánh Nguyệt phu nhân cắt
ngang.
“Ở bên ngoài, ngươi nhìn trúng vị hôn phu của Nguyệt Nhi,
muốn cướp vị hôn phu của nàng, còn lấy danh nghĩa Tiêu gia cùng bản phu
nhân ra uy hiếp, lại phát ngôn bừa bãi là nữ nhi của bản phu nhân, không biết bản phu nhân thu một nữ nhi không biết xấu hổ như vậy lúc nào,
ngươi có tư cách gì tự xưng là nữ nhi ta?”
Thân thể Tiêu Mẫn khẽ run lên, cắn chặt môi không dám nói lời nào.
“Ngươi ỷ vào quyền thế Tiêu gia cường đoạt nam nhân không được, liền đi tìm
Nguyệt Nhi khiêu chiến, bởi vì thực lực của ngươi không bằng người cho
nên vận dụng cấm kị Tiêu gia muốn giết nữ nhi ta, nữ nhi cùng con rể ta
đã nể mặt mũi Tiêu gia mà không giết ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
Chính mình không cẩn thận ta ngoài trêu chọc kẻ mạnh, cường giả vào Tiêu gia chặt đứt đầu ngón tay ngươi, còn muốn đổ tội lên đầu Nguyệt Nhi,
ngươi cho rằng những chuyện ngươi làm người khác đều không biết sao?
Buồn cười, Tiêu Lâm đã sớm chứng kiến tất cả.”
Tiêu Lâm vẫn luôn
đứng phía sau phu thê Tiêu Thiên Vũ nghe Thánh Nguyệt phu nhân nói vậy,
bước chân lảo đảo suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Thì ra thiếu phu nhân cũng có lúc vô sỉ như vậy...