Tiêu Mẫn cắn chặt môi, nàng không tin tiểu thú kia sẽ có thể uy hiếp được gia gia. Nhưng Tiêu Nhân đã sống đến từng tuổi này rồi đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, lúc nhìn tiểu thú kia, hắn cảm giác được cỗ lực
lượng chấn động linh hồn, làm thân thể hắn nhịn không được run rẩy, vẻ
mặt kinh ngạc.
“Hừ.” Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng, từ trong ngực Mộ Như Nguyệt nhảy xuống, dần dần biến lớn trước mặt mọi người, không bao
lâu, một nam tử áo đen xuất hiện trước mắt bọn họ.
Dung nhan nam
nhân như đao khắc, con ngươi đen nhánh thâm thúy, hắn không tuấn mỹ như
Dạ Vô Trần, nhưng cũng có lực hấp dẫn đối với nữ nhân.
Ánh mắt
kia lộ ra khí phách cuồng ngạo không kiềm chế được, hắn giống như vương
giả cao cao tại thượng, quý khí thiên thành, phảng phất như trời sinh
đứng trên đỉnh núi coi rẻ những con kiến hôi phía dưới.
“Ma thú bẩm sinh!”
Sắc mặt Tiêu Nhân thay đổi, hắn có thể cảm nhận được thực lực cường hãn của nam nhân này, tuyệt đối là cấp bậc tiên thiên, hơn nữa ma thú này con
có thể hóa thành người.
Đúng vậy, sau khi Mộ Như Nguyệt rời khỏi
Tàng Thư Các, liền đi tìm phu thê Tiêu Thiên Vũ, trùng hợp Tiêu gia có
một gốc dược liệu ngàn năm, bị nàng lấy ra cho Viêm Tẫn dùng.
Cho nên hiện tại, thực lực của Viêm Tẫn là cấp tiên thiên.
Thân là cường giả bẩm sinh, cho dù là ở Thánh cảnh đều có địa vị siêu nhiên.
“Tiểu nha đầu này là chủ nhân của bản tôn, cũng là người các ngươi không thể
động vào”, Viêm Tẫn hơi nâng cằm, ánh mắt khinh thường quét qua Tiêu
Nhân sắc mặt tái nhợt, “Chỉ bằng ngươi cũng dám đối địch với bản tôn?”
Nếu hắn có được lực lượng như lúc trước, đừng nói một Tiêu Nhân, cho dù là cả Thánh cảnh này hắn muốn hủy là có thể hủy.
Viêm Tẫn chậm rãi nâng tay lên, một ánh sáng đen từ ống tay áo hắn phóng ra
đánh vào ngực Tiêu Nhân, thân thể Tiêu Nhân bay ra ngoài, rơi trên mặt
đất.
Ngụy thiên phú cùng thiên phú chỉ hơn kém một bậc, thực lực lại cách biệt long trời lở đất...
Tiêu Mẫn ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Viêm Tẫn như nhìn quái vật, đột
nhiên bắt gặp ánh mắt nam nhân nhìn qua, thân thể nàng nhịn không được
run lên.”Không!”
Tiêu Mẫn thét to một tiếng, lui về phía sau vài
bước, không cẩn thận vướng vào ngạch cửa, trực tiếp lăn ra ngoài, một
thân chật vật.
Sợ hãi?
Không sai, hiện tại Tiêu Mẫn quả thật sợ hãi.
Thì ra trong tay nữ nhân này còn có một ma thú cường đại như vậy, nếu lúc
ấy nàng dùng ma thú đối phó mình chỉ sợ nàng không thể sống sót trở lại
Thánh cảnh...
Viêm Tẫn không thèm liếc Tiêu Mẫn lấy một cái, ra tay với loại nữ nhân này còn vũ nhục tay hắn.
“Các ngươi còn có ý kiến gì với chủ nhân của bản tôn?” Ánh mắt Viêm Tẫn đảo
qua khuôn mặt những trưởng lão khác, lời nói khí phách, hơi thở lãnh
khốc, “Bản tôn cho các ngươi một cơ hội nói ra ý kiến của mình!”
Ý kiến? Bọn họ dám có ý kiến?
Mọi người nhìn về phía Tiêu lão gia chủ, bất giác cười khổ, nếu Tiêu lão
gia chủ ra tay nhất định có thể đánh bại nam nhân này, nhưng mà lão gia
chủ rõ ràng buông tay mặc kệ.
Bọn họ còn dám có ý kiến gì?
“Khụ khụ”, lão gia chủ ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm đứng dậy, “Nếu các
ngươi đều không có ý kiến gì, vậy hôm nay để nha đầu này nhận tổ quy
tông, từ nay về sau nàng chính là người của Tiêu gia chúng ta, hi vọng
các ngươi phân biệt rõ ràng chính thứ khác nhau, đừng phạm sai lầm giống Tiêu Nhân, nếu không cứ xử lý theo gia quy!”