Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 192: Mộ như nguyệt, nữ nhân của ta (1)



Trong lòng mọi người chấn động, còn ai dám nói gì nữa? Huống chi, nàng vào Tiêu gia là chuyện đương nhiên, huyết mạch Tiêu gia không thể lưu lạc bên ngoài.

“Còn Tiêu Nhân cùng Tiêu Mẫn...” Lão gia chủ cười lạnh, “Tước bỏ dòng họ Tiêu, trục xuất khỏi Tiêu gia!”

Tiêu Nhân gắt gao nắm chặt nắm đấm, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Tiêu lão gia chủ, gằn từng chữ một: “Gia chủ, ngươi sẽ hối hận!”

Lão gia chủ không để ý đến hắn, trực tiếp phân phó người bên cạnh: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Đuổi hai người họ ra khỏi Tiêu gia cho ta, mặt khác, bát trưởng lão đi cùng ta một chút.”

Nói xong câu đó, lão gia chủ cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng họp.

“Gia gia.” Tiêu Mẫn chạy đến bên cạnh Tiêu Nhân, trong mắt chứa nước mắt khuất nhục.

Ngày thường nàng luôn ỷ vào quyền thế Tiêu gia làm xằng làm bậy đã quen, hiện tại mất đi cái ô dù này, nàng không dám tưởng tượng tương lai sẽ ra sao.

“Mẫn Nhi, chúng ta đi, Tiêu gia này chúng ta cũng không thèm, bọn họ nhất định sẽ hối hận vì chuyện hôm nay.”

Sát khí dần dần tràn ngập trong lòng Tiêu Nhân.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu gia!

Thánh Nguyệt phu nhân nhìn thấy sát ý trong mắt Tiêu Nhân, cười lạnh một tiếng, hắn thật sự cho rằng phụ thân sẽ thả hắn đi sao? Tất cả chỉ để cho mấy trưởng lão khác xem mà thôi.Loại người như Tiêu Nhân, nếu không trừ bỏ, chắc chắn hậu hoạn vô cùng, bọn họ chưa từng có ý nghĩ giữ lại tính mạng hắn.

Không phải có câu nói người không vì mình, trời tru đất diệt sao?

Trong thư phòng, lão gia chủ nhìn bát trưởng lão đứng trước mặt mình, nói: “Bát trưởng lão, trong Tiêu gia này, ngươi trung tâm với ta nhất, cho nên ta muốn ngươi đi ám sát hai ông cháu Tiêu Nhân.”

Trong lòng Bát trưởng lão chấn động, kinh ngạc nhìn lão gia chủ.

Bất quá hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Gia chủ làm vậy cũng không có gì sai, người như Tiêu Nhân có thù tất báo, lần này ghi hận trong lòng, về sau nhất định sẽ gậy chuyện cho Tiêu gia chúng ta, hơn nữa hắn đã phạm phải sai lầm lớn, chết không hết tội.”

Bát trưởng lão là người thông minh, hắn hiểu rõ vì sao lão gia chủ phải làm như vậy, dù sao Tiêu Nhân cũng là trưởng lão Tiêu gia, trong Tiêu gia cũng có nhân mạch, nếu tùy tiện giết hắn chỉ sợ mấy trưởng lão kia không dám thẳng thắn đối kháng nhưng cũng sẽ lạnh tâm, cho nên hắn muốn lén giải quyết Tiêu Nhân.

------------------

Bên ngoài Thánh cảnh, gió lốc thổi ập vào mặt, Tiêu Mẫn cố sức lôi kéo y phục, quay đầu nhìn lão giả bên cạnh: “Gia gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đương nhiên đi Nam Cung gia”, Tiêu Nhân cười lạnh, “Tiêu gia không lưu chúng ta, chúng ta đương nhiên có chỗ nên đi, Nam Cung gia vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu gia như hổ rình mồi, đáng tiếc Nam Cung gia vẫn không làm nên trò trống gì, mười mấy năm trước suýt chút nữa bị Tiêu Thiên Vũ tiêu diệt, bất quá hiện tại ngoài trừ Nam Cung gia chúng ta không còn nơi nào để đi.”

Tiêu Mẫn có chút bất mãn, Nam Cung gia làm sao có thể so được với Tiêu gia? Tuy nàng ở Tiêu gia chỉ là chi thứ, nhưng cũng tôn quý hơn nhiều so với dòng chính Nam Cung gia.

“Mẫn Nhi, ngươi không biết, những năm gần đây, ở Nam Cung gia xuất hiện một nữ tử thiên tài, thiên phú rất cường hãn, nghe nói nữ tử kia còn đang tìm một nam nhân, so với Tiêu gia, Nam Cung gia rất có tiềm lực, chỉ cần chúng ta vào Nam Cung gia, nhất định sẽ có cơ hội báo thù, không phải ngươi hận chết nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia sao? Nếu có thể được Nam Cung gia trợ giúp, sau này chúng ta sẽ trả lại mối nhục hôm nay cho nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.