Nam nhân kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ lạnh băng của thiếu nữ.
Hắn không biết nên nói nàng quan sát tỉ mỉ, hay là kỹ thuật diễn của mình
và Lạc Y quá kém? Nàng liếc mắt một cái đã phát hiện, buồn cười hắn còn
tưởng nàng tin bọn hắn...
“Ngươi rất muốn biết vì sao, phải
không?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngữ khí lạnh đến tận xương, “Thứ nhất,
lúc ta ở bên Vô Trần có một loại cảm giác mà ở trên người ngươi không
cảm nhận được, cho nên, dù khuôn mặt ngươi giống hắn như đúc, ngay cả
hơi thở cũng ngụy trang rất giống, nhưng vẫn không thể mang lại cho ta
cảm giác an toàn.”
“Thứ hai, ta và Vô Trần quen nhau lâu như vậy,
bên cạnh hắn có người nào mà ta không biết, ngoại trừ ta, hắn không kết
giao thân thiết với bất kì người nào, càng đừng nói là nữ bằng hữu.”
“Thứ ba, Vô Trần vẫn luôn rất tôn trọng ta, trước khi chúng ta thành thân,
hắn nhất quyết sẽ không mạo phạm thân thể ta, mà ngươi lại muốn cùng ta
phát sinh quan hệ, nếu đổi lại là Vô Trần, cho dù hắn có nghẹn chết cũng sẽ không mạo phạm ta trước khi thành thân.”
Mộ Như Nguyệt khẽ
nâng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân, lãnh khí trên người nàng
tỏa ra xung quanh, gằn từng chữ một: “Ta sẽ không cho phép bất kì ai giả mạo hắn sống sót!”
Nam nhân ngây ngẩn cả người, hắn tự cho là giả mạo rất giống, vì mê hoặc ánh mắt nàng, hắn không sử dụng dịch dung đan mà chủ tử tự mình sửa mặt mũi hắn thành dáng vẻ này.
Hơn nữa, để không bị ma thú bên cạnh nàng phát hiện, hơi thở của hắn không khác gì của Dạ Vô Trần.
Nhưng không ngờ rằng, hắn ở bên cạnh nàng còn chưa được một ngày đã bị vạch
trần, đây đúng là một đả kích trầm trọng đối với hắn.
“Ha ha ha!”
Nam nhân cười điên cuồng, rồi sau đó rũ mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của
thiếu nữ, cười lạnh nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết mục đích của
chúng ta, nhưng cho dù ngươi biết thì sao chứ? Ngươi không phải đối thủ
của chủ tử ta, chủ tử của ta phái ta giả mạo hắn đến bên cạnh ngươi, ý
muốn phá hư tình cảm của các ngươi, thuận tiện tìm một cơ hội giải quyết ngươi, hơn nữa, chủ tử cũng sẽ cho người giả mạo ngươi đến bên cạnh
hắn, các ngươi tuyệt đối không thể ở bên nhau.”
Mộ Như Nguyệt dừng chân, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười điên cuồng của nam nhân, khóe môi
nhàn nhạt cong lên: “Nếu ta có thể nhận ra ngươi là giả, hắn cũng sẽ
phát hiện người kia không phải ta, ta tin tưởng vào sự phán đoán của Vô
Trần, cho nên mặc kệ các ngươi âm mưu cái gì cũng đều sẽ thất bại, hiện
tại ta cho ngươi một cơ hội, nói ra chủ tử các ngươi là ai, không chừng
ta sẽ cho ngươi chết thống khoái.”
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm liếc Mộ Như Nguyệt một cái.
“Không nói?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói, “Viêm Tẫn, người có thể vào rồi.”
Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, thân thể Viêm Tẫn chợt lóe đứng bên cạnh Mộ
Như Nguyệt. Hiện tại hắn rốt cuộc biết vì sao tiểu nha đầu kêu hắn tạm
thời ra ngoài, thì ra là muốn nhìn xem nam nhân này muốn làm cái quỷ
gì.Vừa rồi hắn còn đang nghi hoặc, vì sao Dạ Vô Trần yêu Mộ Như Nguyệt
sâu đậm như vậy lại không quan tâm đến cảm thụ của nàng? Chẳng lẽ tình
cảm đó là giả? Cuộc gặp mặt tình cờ kia cũng là cố ý diễn kịch trước mặt nha đầu?
Ý muốn phá hư tình cảm của nha đầu và Dạ Vô Trần?
Người nọ nhất định rất hiểu biết nha đầu cùng Dạ Vô Trần, cũng biết rõ trong
mắt nàng không chấp nhận một hạt cát, nếu Dạ Vô Trần làm chuyện gì có
lỗi với nàng, sợ là nàng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Người có thể hiểu rõ nha đầu như vậy, đối thủ ẩn giấu sau màn là ai?