Đồng Húc lấy viên Hồi xuân tán ra cung kính đưa cho Vô Ngu đại sư.
Sắc mặt Vô Ngu vốn bình tĩnh, nhưng sau khi dùng ngón tay cái lấy một chút
hồi xuân tán cho vào đầu lưỡi nếm, sắc mặt già nua biến đổi, cả người
chấn động nói không nên lời.
“Vô Ngu đại sư, hồi xuân tán này làm sao vậy?” Đồng Húc sững sốt một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vô Ngu khẽ thở dài, đặt hồi xuân tán xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ: “100% hóa dược lực và 95% độ dung hợp.”
“Vô Ngu đại sư, không biết hóa dược lực là...”
Vẻ mặt Đồng Húc nghi hoặc, độ dung hợp thì hắn biết nhưng hóa dược lực là thứ gì?
“Hóa dược lực chính là một phương thức tính toán xem thân thể có thể tiêu
hóa được bao nhiêu phần đan dược. Mọi người đều biết Hồi xuân tán là đan dược có thể khôi phục nguyên khí cho võ giả, nhưng nếu nó chỉ có 80%
hóa dược lực thì phải mất ba canh giờ mới khôi phục được, mà hồi xuân
tán này có 100% hóa dược lực, có thể khôi phục trong nháy mắt.”
Đồng Húc kinh ngạc há hốc mồm thở dốc, khó trách Vô Ngu đại sư lại biến sắc, đan dược có thể khôi phục nguyên khí trong nháy mắt này, căn bản là có
thể gặp không thể cầu.
“Bây giờ cứ để hồi xuân tán này ở đây, ngày mai ta sẽ tự mình đến Hồi Xuân Đường một chuyến.”
Vô Ngu mỉm cười, gặp được người như vậy, bất luận thế nào hắn cũng không thể từ bỏ.
Ngày hôm sau. Nắng sớm vừa lên.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí: “Rốt
cuộc cũng đạt võ giả cấp hai, tuy thực lực này vẫn còn rất thấp nhưng ít nhất có thể chứng minh ta không phải phế vật.”
Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, khóe miệng cười lạnh, những khuất nhục cùng không cam lòng
của bản thể này, nàng sẽ đòi lại hết, coi như là thù lao mượn thân thể
này.
“Bây giờ nên đến Hồi Xuân Đường thôi.”
Nàng mới bước
chân xuống giường, một thân ảnh màu đen đột nhiên bay qua, tiến thẳng
vào lòng nàng, thật hưởng thụ cọ cọ trên người nàng.
Cảm giác
được xúc cảm mềm như bông, sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm: “Viêm Tẫn,
ngươi có biết thế nào là nam nữ khác biệt hay không?”
Viêm Tẫn trợn trắng mắt, khinh bỉ nói: “Bản tôn hiện tại chỉ là tiểu thú cho nên không biết.”
Thật không biết có phải Mộ phủ này bạc đãi nàng quá hay không mà 15 tuổi rồi còn chưa phát dục tốt, bất quá chờ qua mấy năm nữa, dáng người sẽ lả
lướt hơn, hiện tại vẫn có chút thái bình.
Đôi mắt đen lấp lánh, Viêm Tẫn nở nụ cười, nha đầu, bản tôn thật mong ngươi có thể lớn nhanh lên...
Hồi Xuân Đường.
Lúc Đồng Húc nhìn thấy cô nương đội đấu lạp đen, đôi mắt sáng ngời, bước
nhanh ra nghênh đón: “Cô nương, ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ ngươi lâu
rồi.”
“Ân.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, giọng nói không có chút độ ấm, “Thế nào?”
“Ha ha, là thế này, cô nương, Vô Ngu đại sư chúng ta muốn gặp ngài.”
“Vô Ngu đại sư?”
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, còn không đợi nàng kịp nói gì, một thanh âm già
nua vang lên: “Ngươi là nữ tử đã bán 50 cây dược liệu trăm năm?”
“Không sai.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người tới, đôi
mắt đen không có bất kì cảm xúc, “Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Vô Ngu cười ha hả: “Tiểu nha đầu, lão phu không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, không biết ý ngươi thế nào?”
Mộ Như Nguyệt ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, chỉ vuốt ve tiểu thú trong
ngực, hồi lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Được.”