Vừa nói xong câu kia, hai chân Mộ Như Nguyệt mềm nhũn quỳ xuống đất, mồ hôi chảy xuống nhỏ giọt thấm vào mặt đất.
"Nguyệt Nhi!"
Thánh Nguyệt phu nhân cả kinh, vội vàng vọt qua chỗ Mộ Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, ngươi thế nào..."
Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thánh Nguyệt phu nhân, nàng cười khẽ lắc đầu, trấn an: "Yên tâm, ta chỉ có chút không chịu nổi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại."
Mộ Như Nguyệt cũng không biết, thời điểm mình sắp không kiên trì nổi nữa, trong đầu đột nhiên hiện ra một loại kiếm pháp chưa bao giờ gặp qua, nhưng kiếm pháp kia yêu cầu quá nhiều nguyên khí, dựa vào thực lực của nàng thì không cách nào thực hiện được, cho nên nàng mới kêu bọn họ truyền nguyên khí cho mình.
Nhưng mà, dù sao Mộ Như Nguyệt chỉ là một thiên phú sơ cấp, sức chịu đựng của thân thể có hạn, nhiều ngoại lực nhập thể như vậy, nếu không nhờ đan thư nàng không cách nào chống đỡ được...
"Nguyệt Nhi, ngươi không sao là tốt rồi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Thánh Nguyệt phu nhân ôm chặt Mộ Như Nguyệt vào ngực, hai mắt rưng rưng.
Trời biết, vừa rồi nàng sợ hãi thế nào, dù miệng nói tin tưởng nàng, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng? Sợ nàng sẽ bị cỗ lực lượng kia làm nổ tan xác mà chết...
Mộ Như Nguyệt lẳng lặng tựa vào ngực Thánh Nguyệt phu nhân, khẽ cong khóe môi.
Nàng thật sự cảm thấy may mắn, thời khắc mấu chốt chạy về kịp, nếu không chỉ chậm nửa khắc nữa thôi thì sẽ không còn được gặp lại những người này....
Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt nhắm mắt lại.
Trận chiến này thật sự làm nàng kiệt sức, cuối cùng không kiên trì được nữa...
Tiêu Thiên Vũ tiến lên ôm hai nữ nhân mình yêu thương vào trong ngực, khuôn mặt anh tuấn trở nên ôn nhu, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, thâm tình nhìn hai mẹ con đang ôm nhau.
Những người khác cũng thở hổn hển ngồi bệt trên mặt đất.
Một khắc kia, bọn họ không hề giữ lại lực lượng, truyền hết cho Mộ Như Nguyệt, cũng đồng thời chứng minh bọn họ tín nhiệm nàng, cũng may thiếu nữ không phụ lòng mọi người, thật sự đánh bại Nam Cung Tử Phượng."Tiêu lão."
Tiêu lão gia chủ lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Tiêu lão sắc mặt tái nhợt: "Tiêu lão, ta đã sớm nói, Tiêu gia chúng ta sẽ không chết."
Tiêu lão cười khổ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ta vốn muốn đi theo lão tổ tông, không ngờ còn có thể sống tạm ở hậu thế, nếu đã như vậy, ta sẽ hoàn thành một chuyện cuối cùng, tự mình dẫn nàng đi tiếp nhận truyền thừa, cũng coi như không làm lão tổ tông thất vọng."
Quan trọng hơn là, một số bí mật của Tiêu gia cũng nên nói cho nàng.
Bất luận là lão tổ quá cố của Tiêu gia, hay thân phận chân chính trong gia tộc, nàng đều có quyền được biết! Một cường giả thiên phú 17 tuổi, sợ là ở Trung Châu cũng có thể cầm cờ đi trước.
Có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể mang Tiêu gia đến nơi đó, đây mới là tâm nguyện chân chính của lão tổ trước khi qua đời.
Nghĩ đến năm đó, những người kia mỉa mai châm chọc lão tổ, ánh mắt Tiêu Lão hơi trầm xuống, nở nụ cười lạnh, không biết nếu bọn họ biết được Tiêu gia bị đuổi ra khỏi Trung Châu còn có thể xuất hiện một nhân vật biến thái như vậy, liệu có hối hận vì quyết định của mình lúc trước hay không?
"Tiêu lão, chờ Nguyệt Nhi tỉnh lại, ta sẽ bảo nàng đến tìm ngươi."
Tiêu lão gia chủ gật gật đầu, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.
"Ta ở phòng truyền thừa đợi nàng." Tiêu lão nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, xoay người liền đi về phía hậu viện.
Sau khi lão tổ tông qua đời, không biết từ khi nào, người đã lấy thực lực của mình dẫn dắt Tiêu gia lớn mạnh, bước chân hắn trở nên lảo đảo như thế, bóng dáng cô đơn tiêu điều làm lão gia chủ đau lòng...