Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 305: Truyền thừa (4)



Trong phòng truyền thừa, lão giả nhắm mắt khoanh chân, tóc bạc phất phơ trong gió, đột nhiên hắn mở mắt, con ngươi vẩn đục khi nhìn thấy thiếu nữ đi đến hiện lên một tia sáng.

"Ngươi đã đến rồi?" Thanh âm lão giả đạm mạc, mờ ảo, còn có chút thở dài.

"Vâng, ta đã tới", Mộ Như Nguyệt ngước nhìn lão giả, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão, hiện giờ ta đã đột phá thiên phú, có thể tiếp nhận truyền thừa..."

"Không vội", lão giả khẽ cười, nói, "Trước khi ngươi tiếp nhận truyền thừa, ta muốn nói với ngươi một chút về lịch sử Tiêu gia, người đời chỉ biết Tiêu gia đến từ Thánh cảnh, nhưng lại không biết lai lịch chân chính."

Lai lịch chân chính của Tiêu gia?

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu lão.

Tiêu lão than nhẹ một tiếng, tựa như chìm vào hồi ức: "Lão tổ tông cũng không phải người của đại lục Thần Vũ, hắn đến từ Trung Châu, lão tổ tông đã từng là nhân vật thiên tài của Tiêu gia ở Trung Châu, tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới đỉnh thiên phú, xưng bá tứ phương, nhưng mà, thiên tài luôn bị người ta ghen ghét, lúc đó lão tổ tông bị người khác hãm hại khiến thực lực không thể tăng tiến được nữa, còn làm cho sinh lực dần mất đi... Nói thật, trong một thế lực như Tiêu gia, một người người trẻ tuổi ở cấp đỉnh thiên phú sẽ được toàn lực bồi dưỡng, nhưng một người đã đạt đến đỉnh thiên phú mà mất đi khả năng tăng tiến thì không còn bất kì tác dụng gì nữa."Một thế hệ thiên tài, vì bị người khác ghen ghét mà mất đi khả năng thăng tiến, cho dù thực lực không bị tụt giảm nhưng cũng không còn tác dụng gì với Tiêu gia...

"Lão tổ tông mất đi khả năng tiến bộ, ở Tiêu gia một bước khó đi, hơn nữa Tiêu gia có quy định, những người ở cấp bậc thiên phú, hoặc bất kì võ giả nào, chậm nhất là hai năm nhất định phải đột phá, mà lão tổ tông bởi vì chuyện đó, trong hai năm không thể tiến bộ được, cho nên bị trục xuất khỏi Tiêu gia, lúc đó hắn đã nản lòng thoái chí với nơi đó, cũng không muốn ở lại Trung Châu nữa, sau đó hắn đi tới đại lục Thần Vũ, sáng lập một Tiêu gia khác, năm đó ta từng chịu ân huệ của lão tổ tông cho nên cùng hắn rời khỏi Tiêu gia."

Nghĩ tới cuộc đời lão tổ tông nhấp nhô như vậy, Tiêu lão khẽ nhắm mắt lại.

Nơi đó, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng lão tổ tông...

"Đại tiểu thư, Trung Châu kia là nơi cực kì phức tạp, ở đại lục Thần Vũ, võ giả thiên phú cũng đủ cường đại rồi, nhưng ở Trung Châu chỉ thuộc tầm trung thôi, trên cấp thiên phú còn có người cường đại hơn, nơi đó mới chân chính là nơi cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, dựa vào thiên phú kinh tài tuyệt diễm của lão tổ tông vốn dĩ có thể hô mưa gọi gió ở nơi đó, nhưng tuổi còn trẻ mà sinh lực chậm rãi mất đi mà chết."

Năm đó sau khi xảy ra sự kiện kia, Tiêu gia mời đan dược sư đến chữa trị cho lão tổ tông, nhưng không có vị đan dược sư nào có thể chữa được, dần dần Tiêu gia cũng từ bỏ một thiên tài...

"Tiêu gia Trung Châu?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhẹ nhàng nỉ non một câu.

Tiêu lão cười nhạt: "Đại tiểu thư, lão tổ tông khi còn sống còn có một tâm nguyện đó là muốn trong số hậu nhân của mình xuất hiện một thiên tài có thiên phú vượt qua hắn, ta đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được ngươi rồi, ngươi muốn tiếp nhận truyền thừa của lão tổ tông thì phải làm một việc cho hắn, nếu về sau có cơ hội thì đi Tiêu gia một chuyến, để cho những người có mắt không tròng năm đó nhìn thấy một vị hậu nhân kinh tài tuyệt diễm của lão tổ tông lần nữa xuất hiện!"

Trung Châu địa linh nhân kiệt, cho nên cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cường giả thiên phú 17 tuổi ở nơi đó cũng không phải chuyện gì kì quái, nhưng mà, ở đại lục Thần Vũ lại không có điều kiện phong phú như vậy, trong hoàn cảnh thiếu thốn như vậy mà cũng có một cường giả thiên phú trẻ tuổi như thế, không phải thiên tài thì là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.