Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 308: Ta là lôi phong (1)



Trong phòng truyền thừa, thiếu nữ đột nhiên mở to mắt, kiếm trong tay xẹt qua không trung thành một độ cong đẹp mắt, lực đạo cường đại đánh vào tảng đá, trong nháy mắt tảng đá đã nổ tung nát bét.

"Lão tổ, ta đã luyện thành Tam trọng hỏa viêm kiếm, hiện tại nên đi Trung Châu tìm Vô Trần và đại ca..."

Mộ Như Nguyệt thu hồi kiếm trong tay, khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía xa xa trong không trung....

Trung Châu học phủ.

Trong rừng cây yên tĩnh, một nam nhân chắp tay sau lưng, trường bào màu trăng non nhẹ phất trong gió, đóa mạn đà la trên dung nhan lộ ra vẻ tà mị, đôi mắt tím nhìn lên bầu trời xanh, ánh mắt thâm thúy mang theo hơi thở nghiêm nghị.

Chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, dáng vẻ nam nhân vẫn tôn quý như thế.

"Đã hơn một tháng, không biết hiện giờ Nguyệt Nhi đang ở đâu."

Trước mặt tựa như hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, ánh mắt nam nhân trở nên nhu hòa, biểu tình ôn nhu xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia lại động lòng người như thế, làm nữ tử xung quanh đều nhìn đến ngây ngốc....

"Vô Trần sư huynh."

Một thanh y nữ tử can đảm đi đến bên cạnh nam nhân, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay bất an vân vê góc áo: "Cái kia, Vô Trần sư huynh, ta có một vài vấn đề chưa rõ về phương diện tu luyện, không biết có thể thỉnh giáo Vô Trần sư huynh không?"

Đối mặt với lời mời của mỹ nhân, còn là mỹ nhân thanh thuần động lòng người như thế, có ai cự tuyệt được? Nhất thời mọi người đều cho rằng Dạ Vô Trần sẽ nhân cơ hội mà đáp ứng.

Nhưng mà nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhếch môi phun ra một chữ: "Cút!"

Thanh y nữ tử hơi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, tựa như không thể tin được lời hắn vừa nói....Nam nhân không hề liếc nhìn nàng một cái, đi thẳng về phía sau, lúc xoay người, ánh mắt hắn vô thức nhìn về chỗ không xa sau núi, con ngươi tím hơi dừng lại một chút.

Lực lượng cổ quái kia ngày càng nồng đậm, nếu không thể biết rõ lực lượng kia hắn không thể an tâm, bất quá hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được tung tích Nguyệt Nhi.

Không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này...

"Ta tạm thời khỏi nơi này, không tìm thấy Nguyệt Nhi, ta cũng không có tâm tư làm những chuyện khác."

Có điều, hắn vẫn luôn tin tưởng, nữ nhân kia chắc chắn sẽ sống sót vì hắn....

Lúc này, trong Tiêu gia Thánh cảnh, Mộ Như Nguyệt vừa bước vào đại sảnh liền thấy phu thê Tiêu Thiên Vũ cùng đan tôn giả, nàng nhướng mày, hiển nhiên đan tôn giả nghe nói Tiêu gia suýt nữa bị diệt môn cho nên vội vàng chạy tới đây.

"Cha mẹ, ta đến cáo từ với mọi người."

Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra: "Nguyệt Nhi, ngươi lại phải đi sao?"

"Vô Trần và đại ca đều ở Trung Châu, ta nên đi tìm bọn họ", Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, cười khẽ, "Yên tâm, ta sẽ còn sống trở về."

Ta sẽ còn sống trở về...

Đây là lời cam đoan của nàng với bọn họ.

Đan tôn giả cười ha ha hai tiếng nói: "Nha đầu, ngươi cứ yên tâm đi thôi, sau khi ngươi đi, ta sẽ ở lại Tiêu gia, sẽ không để chuyện giống lần trước xảy ra nữa! Đúng rồi, ngươi đi Trung Châu, thuận đường ghé Trung Châu học phủ một chuyến, lão nhân ở đó là bạn cũ của ta, nếu ngươi có thể gặp hắn thì thay ta hỏi thăm hắn."

"Trung Châu học phủ? Đó là nơi nào?" Mộ Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.