Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 327: Miệng nàng tương đối tiện (2)



"Đường... đường chủ....." Lưu Ly có chút sợ hãi nhìn nam nhân trung niên, giơ tay chỉ về phía Tử Thiên Cảnh, "Là hắn, là nam nhân này đả thương Triệu Khuynh Tuyết."

Theo phương hướng ngón tay, ánh mắt nam nhân trung niên dừng trên người Tử Thiên Cảnh, ánh mắt thâm trầm lộ ra lãnh ý: "Là ngươi đả thương nàng?"

Tử Thiên Cảnh nhếch môi: "Phải thì thế nào?"

"Tốt, rất tốt!" Nam nhân cười lạnh, "Chẳng lẽ ngươi không biết quy định của Trung Châu học phủ chúng ta? Muốn đánh nhau? Có thể, lên lôi đài mà đánh, ở ngoài thì không được phép đánh nhau, nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi học phủ! Hiện tại ngươi cho ta một lý do tại sao đả thương nàng."

"Lý do? Vừa rồi ta đã nói, miệng nàng tương đối tiện, nếu không phải hôm nay tâm tình ta không tệ, bây giờ nàng đã là một thi thể!"

Tử Thiên Cảnh nở nụ cười lười biếng, nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, trong con ngươi là hơi thở lạnh băng vô tình....

Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, sợ là nơi này không còn ai đáng để cho hắn đặt vào mắt.

"Làm càn!" Sắc mặt nam nhân trung niên đại biến, "Ngươi nghĩ đây là nơi nào? Là nơi ngươi có thể giương oai? Ngươi không sợ ta ném ngươi ra khỏi học phủ?"

Tử Thiên Cảnh nhướng mày, không cho là đúng: "Chỉ bằng ngươi? Ở Trung Châu học phủ này bất kì kẻ nào cũng không có tư cách đuổi ta, cũng không có bất kì kẻ nào có thể vũ nhục nàng!""Ha ha! Chê cười!" Nam nhân trung niên ngửa đầu cười ha hả, "Tiểu tử, ngươi có biết hậu trường của Trung Châu học phủ chúng ta là ai không? Chỉ bằng ngươi cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn? Trung Châu học phủ chúng ta dù chỉ mới thành lập được ngàn năm, nhưng đã trở thành thế lực cường hãn nhất đại lục, ngàn năm trước, Nguyệt Tôn lập nên học phủ, sau khi nàng qua đời, học phủ được một đám người tiếp nhận, tuy sau khi Nguyệt Tôn biến mất, học phủ không còn cường đại như ngàn năm trước, nhưng cũng không phải là nơi ngươi có thể giương oai!"

Trong mắt Tử Thiên Cảnh hiện lên một tia sát ý.

Hắn không cho phép bất kì kẻ nào lấy tên mẫu thân ra nói chuyện!

"Đan đường Đường chủ, Mạc Ly..." Tử Thiên Cảnh cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn nam nhân trung niên, "Nếu trong học phủ đều là người như ngươi vậy, cũng không so đo, nàng là người ta phải bảo vệ, nữ nhân miệng tiện kia vũ nhục nàng, nếu có một cơ hội nữa, ta cũng sẽ không tha cho bất kì kẻ nào vũ nhục nàng!"

"Một đại nam nhân so đo với một nữ tử, không cảm thấy mất mặt sao?" Sắc mặt Mạc Ly xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tử Thiên Cảnh khẽ nâng mắt, thanh âm dễ nghe như thế, lại làm người ta run lên....

"Nữ nhân? Thì sao? Bất kì ai vũ nhục nàng, mặc kệ là nữ nhân hay hài đồng ba tuổi, ta đều không bỏ qua!"

Câu nói tựa như một búa tạ hung hăng đánh vào lòng Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt nàng có chút hoảng hốt, bóng dáng thiếu niên trước mắt rất giống Vô Trần, nam nhân kia cũng đã từng nói như vậy...

Trong nháy mắt này nàng có cảm giác như Vô Trần xuất hiện trước mặt mình.

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, xem ra nàng đã thật lâu không gặp hắn, bắt đầu nhớ nam nhân trong lòng nàng rồi.

Cũng không biết hiện giờ Vô Trần ở nơi nào của Trung Châu...

Trái tim Triệu Khuynh Tuyết run lên, kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn mỹ.

Thiếu niên này tựa hồ không biết thương hương tiếc ngọc là gì, dù nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ tử, hắn cư nhiên có thể ra tay nặng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.