Nữ tử bị dọa choáng váng, thật lâu mới bình tĩnh lại, cắn môi nhìn thiếu nữ tuyệt sắc kích động trước mặt: "Dạ Vô Trần, hắn... hắn là đệ tử của võ đường, hiện tại...."
Xôn xao!
Còn chưa nói xong, bạch y chợt lóe, thiếu nữ xẹt qua không trung biến mất trong nắng.
Trong võ đường ồn ào sôi nổi, mọi người đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, đúng lúc này một trận gió thổi qua, võ đường nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ tuyệt sắc bỗng nhiên xuất hiện kia....
Dung nhan thiếu nữ tuyệt sắc, ngũ quan tinh xảo như ngọc khắc, cái mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cong, đôi mắt như bầu trời đêm có chút kích động.
Ánh mắt nàng đảo qua toàn bộ võ đường, lại không nhìn thấy dung nhan quen thuộc.
"Dạ Vô Trần ở đâu?" Đè nén tình cảm cuồn cuộn trong lòng, Mộ Như Nguyệt tận lực làm mình nhìn bình thường một chút.
Hiện tại cái tên Dạ Vô Trần giống như thần ở võ đường, khi nghe thấy ba chữ này, vô số ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
"Ngươi là ai?" Thanh y nữ tử chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, hơi nheo mắt.
Nữ nhân này lớn lên quả thật không tồi, không biết có quan hệ gì với Dạ Vô Trần, vì sao lại đến đây tìm hắn?
"Ta là ai không liên quan đến ngươi." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Vô Trân bây giờ ở đâu?"
"Vô Trần?" ánh mắt thanh y nữ tử càng thêm cảnh giác, nhìn Mộ Như Nguyệt như lâm đại địch, "Xưng hô này thật là thân mật, ngươi xưng hô hắn như vậy, hắn có đồng ý không? Vô Trần sư huynh không những thực lực cường đại, dung mạo tuấn mỹ, hơn nữa còn không hoa tâm háo sắc, nam nhân như thế có nhiều người ái mộ cũng không kì quái, đáng tiếc, Vô Trần sư huynh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, hắn chưa chắc đã coi trọng ngươi, cho nên ta khuyên ngươi một câu, trăm triệu lần không thể gọi hắn như vậy, nếu không Vô Trần sư huynh tức giận, ai cũng không bảo hộ ngươi được!""Cầm Nhạc nói không sai, vị sư muội này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Dạ Vô Trần không phải người dễ tới gần, đã từng có nữ tử vọng tưởng muốn câu dẫn hắn, kết quả bị hắn ném ra ngoài trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi, cho dù ngươi xinh đẹp động lòng người hắn cũng chưa chắc xem trọng ngươi."
Người nói lời này là một nữ tử áo xanh, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt như nhìn kẻ địch.
Dù ở Trung Hoa, một vài thần tượng cũng có fan cuồng, huống chi là ở đại lục này, nam nhân ưu tú hoàn mỹ như Dạ Vô Trần không được nhiều nữ tử ái mộ mới là chuyện lạ....
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lẽo quét về phía hai người vừa mở miệng nói chuyện: "Vô Trần rốt cuộc ở đâu? Nói!"
Trên người thiếu nữ tản ra hàn khí, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, hiện tại nàng không muốn nghe mấy lời linh tinh đó, nàng chỉ muốn biết tin tức của Vô Trần.
Nữ tử tên Cầm Nhạc rõ ràng bị dọa sợ, mím chặt môi, khinh thường nhìn thiếu nữ tuyệt sắc.
Những người còn lại thì ai thán một tiếng.
Xem ra lại có thêm một người ái mộ Dạ Vô Trần, từ khi tên kia tới học phủ, toàn bộ học phủ đều náo loạn, đã từng có hai nữ nhân đánh nhau vì hắn.
Bọn nam nhân trong võ đường nhịn không được ai thán, trong lòng hâm mộ Dạ Vô Trần có vận khí tốt.
Có nhiều nữ nhân ái mộ hắn như vậy, bọn họ có thể không ghen ghét sao? Đặc biệt là bạch y nữ tử tuyệt sắc này, nếu đổi lại là bọn họ, tất nhiên sẽ thu hết tất cả những nữ nhân luôn, dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.