Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 352: Viện trưởng khiếp sợ (3)



Từ giờ trở đi, hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kì bi kịch nào nữa, cho dù phải huyết nhiễm đại lục cũng không tiếc!

Lúc này, trên một ngọn núi cách Trung Châu học phủ mấy vạn dặm, một nam nhân khoanh tay mà đứng, áo tím nhẹ bay, đóa mạn châu sa trên dung nhan nam nhân tựa như quỷ mị, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quái dị, ngược lại còn rất hợp với khí chất của hắn, càng thêm tà mị tôn quý.

Quanh người hắn như có vô số đóa hoa bỉ ngạn, xinh đẹp khiến người ta chìm đắm không thể tự kiềm chế.

Mây mù vờn quanh, nam nhân khẽ nâng mắt, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

"Đã qua nửa năm vẫn không biết được tung tích Nguyệt Nhi, không biết nàng đang ở đâu! Hiện tại cũng nên trở về học phủ một chuyến."

Hắn khẽ nhấp môi, trước mặt tựa như hiện ra nụ cười tuyệt mỹ của nữ tử....

Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc ở đâu?

Dù đi đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được ngươi!

------------

"Nha đầu, cuối cùng ngươi đã ra rồi", Tống Nhiên nghe nói luồng sáng ở Tàng Thư Các biến mất liền vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đang bước đến, trong lòng vui vẻ, vội vã tiến lên nghênh đón, "Đúng rồi, viện trưởng kêu ngươi qua đó một chuyến.""Viện trưởng?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, "Hắn tìm ta làm gì?"

"Ta cũng không rõ lắm, đại khái là có liên quan đến chuyện Tàng Thư Các, nha đầu này, đi Tàng Thư Các một chuyến liền tạo nên một trận phong ba như vậy, đi thôi, cùng ta đến gặp viện trưởng, kỳ thật viện trưởng đối với người khác cũng không tệ, ngươi không cần quá lo lắng."

Tống Nhiên liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, có lẽ biết trong lòng nàng lo lắng, không khỏi an ủi hai câu.

"Đúng rồi, người có quyền nhất ở Trung Châu học phủ chính là viện trưởng, hơn nữa hắn rất thích nghe lời hay, về sau nhớ vỗ mông ngựa (nịnh nọt) hắn, dụ dỗ hắn vui vẻ, trong Trung Châu học phủ này ngươi có thể đi ngang."

Những lời Tống Nhiên nói, một chữ Mộ Như Nguyệt cũng không nghe vào, nàng theo bản năng đặt tay lên nhẫn không gian.

Bất luận thế nào, đan thư cũng là đồ vật của học phủ, chẳng lẽ lão gia hỏa kia muốn lấy lại?

Giờ phút này, nàng nghĩ tới Tiểu Bạch cô đơn mấy ngàn năm, trong lòng hơi trầm xuống, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bất kì ai cũng không thể cướp đan thư trong tay nàng!

Trong phủ viện trưởng, lão viện trưởng cầm một gốc dược liệu sắp khô héo, ánh mắt đau lòng: "Cũng không biết sao lại thế này, ngân diệp ta yêu thích nhất lại bị khô héo, đây chính là dược liệu mấy ngàn năm mới có thể sinh trưởng, đáng tiếc, thật quá đáng tiếc."

Ngàn năm, đó là thời gian cực kì dài đối với người tu luyện, mà dược liệu ngàn năm là vật báu vô giá, làm sao hắn có thể không đau lòng?

"Viện trưởng đại nhân, nha đầu Như Nguyệt đã tới."

Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.

Viện trưởng nghe vậy, buông gốc dược liệu xuống, đau lòng thở dài một tiếng, quay đầu nói: "Vào đi."

"Vâng, viện trưởng đại nhân."

Vừa dứt lời liền thấy một lão nhân dẫn theo một vị bạch y thiếu nữ đi đến. Thiếu nữ kia lớn lên rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, sóng mũi cao thẳng, thần sắc lạnh nhạt, con ngươi đen thâm thúy như đêm tối, phảng phất như một vực sâu không đáy.

"Nga, tới rồi?" Viện trưởng tinh tế đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất kì điểm nào.

Nàng chính là chủ nhân của đan thư? Không biết thiên phú thế nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.