Không những tuyển nhận đệ tử của các thế lực lớn, có quan hệ mật thiết với các thế lực lớn, còn là vì dược tông áp đảo thiên tài của các môn phái.
Nếu Trung Châu học phủ trở thành hậu thuẫn của nàng, có ai ở Tiêu gia dám khi dễ nàng?
"Lão nhân, nha đầu kia không phải là đệ tử ngươi mới thu chứ?" Tâm tư Tiêu Bạch Hiên suy nghĩ liên tục, cuối cùng cho ra một kết luận tương đối đáng tin như vậy.
"Đệ tử?" viện trưởng cười nhạo một tiếng, "Ta cũng muốn, đáng tiếc, ta không có phúc phận này."
Tiêu Bạch Hiên trợn tròn mắt.
Lão nhân này là viện trưởng Trung Châu học phủ mà lại nói mình không có phúc phận trở thành sư phụ nàng? Nha đầu kia ngoại trừ có quan hệ với Tiêu Phong còn có lai lịch gì đặc thù hay sao?Hắn chăm chú nhìn về phía thiếu nữ trên đài luận võ, trong mắt lập lòe tia sáng không rõ...
Trên đài, Mộ Như Nguyệt nâng kiếm ngăn cản công kích cường đại ập đến, lui về sau vài bước, đột nhiên nàng đẩy thanh kiếm trước mặt ra ngoài.
"Nhị trọng hỏa viêm kiếm!"
Oanh!
Một ngọn lửa từ thân kiếm phát ra, tựa như gió bão càn quét về phía Lâm Nhược Ảnh.
Lâm Nhược Ảnh hơi ngẩn ra, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khinh thường, trường kiếm trong tay nàng xẹt qua không trung phân tán thành vô số thanh kiếm được hồng quang bao phủ, sau đó tạo thành một bức tường chắn song song lao về phía ngọn lửa gió lốc!
Lực lượng hai bên va vào nhau tạo thành một tiếng vang lớn truyền khắp không trung, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, công kích hai bên đều hóa thành một làn khói hồng tiêu tán....
"Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"
Hai mắt Lâm Nhược Ảnh lập lòe sát khí, nhanh chóng lao về phía Mộ Như Nguyệt.
Thấy đối phương hùng hổ lao về phía mình, Mộ Như Nguyệt nhanh chân lui về phía sau tránh thoát công kích, sau đó nhẹ nâng trường kiếm lên, một ngọn lửa cường đại bùng lên tạo thành một dã thú khổng lồ trên bầu trời.
"Tam trọng hỏa viêm kiếm!"
Thanh âm lạnh băng này vừa dứt, sắc mặt Lâm Nhược Ảnh lập tức tái nhợt, kinh ngạc nhìn đầu dã thú cường đại kia, ánh mắt cực độ hoảng sợ....
Nhanh, quá nhanh!
Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, ngọn lửa mãnh thú đã đến trước mặt, bao trùm khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Vốn dĩ nàng còn rất khinh thường Mộ Như Nguyệt, lúc này giống như bị người ta tát vào miệng, kinh ngạc không nói nên lời.
Lâm Nhược Ảnh là thiên phú cao cấp, thế nhưng bị nàng đánh bại?
Mà từ đầu đến cuối chỉ dùng ba chiêu!
"Không!" Võ Nghi đứng bật dậy, la khàn cả giọng, "Nhược Ảnh!!!"
Ánh mắt hắn tràn ngập bi thống, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa bao trùm cả võ đài, trong lòng sát khí mãnh liệt.
"Ngươi dám hạ sát chiêu!" Hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói thật, Mộ Như Nguyệt cũng không ngờ Liệt hỏa viêm kiếm lại có lực lượng lớn như vậy. Từ khi tiếp nhận truyền thừa của lão tổ, nàng chưa từng có cơ hội sử dụng.
Lâm Nhược Ảnh đúng lúc tự tìm đến cửa, trở thành vật cho nàng lợi dụng.
Ba cấp của Liệt hỏa viêm kiếm, quả thật mỗi cấp uy lực càng mạnh lên, hiện tại thực lực của nàng còn chưa đủ để dùng Cửu thiên long viêm kiếm, cho nên Liệt hỏa viêm kiếm xuất hiện giống như đưa than trong ngày tuyết rơi...
Mộ Như Nguyệt nhướng mày cười, có liệt hỏa viêm kiếm pháp, thực lực của nàng sẽ càng cường đại hơn.