Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 40: Quyết liệt (2)



Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt buồn cười, đương nhiên nàng cũng thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lạnh băng châm chọc nhìn Mộ Tình, nói: “Chuyện này ngươi nên hỏi vị dưỡng nữ kia của ngươi chứ?”

Khi nói đến hai chữ dưỡng nữ, Mộ Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi thật sự mục vô tôn trưởng (vô tình vô nghĩa, không coi trưởng bối ra gì) như thế?” Ánh mắt Mộ Tình âm trầm, hận không thể bóp chết nữ nhi này,“Sớm biết ngươi sẽ là một mầm tai họa, ta nên giết chết ngươi từ lúc ngươi mới sinh ra.”

Đối với hắn mà nói, có loại nữ nhi như vậy không bằng không có, hắn thật hối hận đã nuôi nàng nhiều năm nay.

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, con ngươi tràn ngập sự trào phúng khiến tâm Mộ Tình bất giác run rẩy, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, sắc mặt giận tái đi, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt càng thêm âm trầm.

Thời điểm hắn muốn mở miệng giáo huấn nghịch nữ này, một thanh âm dễ nghe đột nhiên truyền đến: “Nương tử, ta tới tìm ngươi.”

Một thân bạch y phiêu dật xuất hiện, sau đó chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dạ Vô Trần, Mộ Y Tuyết không cách nào dời mắt được.

Là nữ nhi Mộ gia, nàng cũng đã gặp qua không ít nam nhân, nhưng chưa bao giờ có một người nào tuấn mỹ như thiếu niên trước mắt, cho dù là thế tử điện hạ mà Đình Nhi tỷ tỷ thích cũng không bằng một phần của hắn.

Thiếu niên này tựa như ánh trăng trên trời, cả người tỏa ra hào quang chói mắt, dù là nữ nhân cũng không kinh diễm bằng hắn, trong nháy mắt đó, Mộ Y Tuyết cảm thấy thiếu niên này giống như từ trong tranh đi ra.

Thế gian sao lại có người tuấn mỹ như thế?

Tim Mộ Y Tuyết đập bùm bụp, hận không thể nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt tràn đầy si mê giống như cả thế giới chỉ còn lại mình hắn...

Mấy năm gần đây có không ít thanh niên anh tuấn vây quanh nàng nhưng ánh mắt Mộ Y Tuyết luôn rất cao, chưa từng có người nào có thể vào mắt nàng.

Đến thời khắc này nàng mới hiểu được ông trời không cho nàng thích bất kì kẻ nào chính là vì chờ hắn xuất hiện. Trừ nam nhân tuấn mỹ này còn ai có thể xứng đôi với mình?

Nếu ông trời đã định nhân duyên, vậy chứng minh bọn họ là một đôi trời sinh.

“Sao ngươi tới đây?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc, không phải Dạ Vô Trần ngốc sao? Làm sao hắn biết đường đến Mộ gia?

Dạ Vô Trần ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp ngươi cho nên mới tới.”

Đương nhiên hắn sẽ không nói là hắn không yên tâm nàng. Chẳng qua hắn nói lời này càng khiến Mộ Như Nguyệt nghi hoặc hơn, không phải bọn họ mới gặp nhau lúc nãy sao?

“Mộ Như Nguyệt, hắn là gì của ngươi?” Mộ Y Tuyết tức giận trừng mắt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kia thật giống như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Không biết vì sao nhìn hai người thân mật nói chuyện với nhau, Mộ Y Tuyết có cảm giác như đồ của mình bị cướp đi, khiến trong lòng nàng càng căm thù Mộ Như Nguyệt.

Hắn là của nàng, chỉ có thể là của một mình nàng! Tiện nhân Mộ Như Nguyệt không được cha yêu thương này là cái thá gì? Chỉ cần nàng nói một câu chắc chắn cha sẽ đoạt thiếu niên này tới cho nàng.

“Ngươi nói hắn là gì của ta?” Mộ Như Nguyệt nhún vai đem vấn đề đá lại cho Mộ Y Tuyết.

Mộ Y Tuyết tức giận đến mắt đỏ bừng, ánh mắt như đao nhìn Mộ Như Nguyệt, nhưng lúc nàng có xúc động muốn xông lên lại bị Mộ Tình ngăn cản.

Mộ Tình hơi nhíu mày, lạnh lùng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, hỏi: “Không biết vị công tử này thân phận là gì? Vì sao lại xâm nhập Mộ gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.