Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 422: Ai mới là nguyệt tôn chân chính? (4)



"Lam Nguyệt cô nương, là ta."

Ngoài cửa truyền đến thanh âm già nua của Thích Dung.

Lam Nguyệt sửa sang lại vẻ ngoài, nhàn nhạt mở miệng: "Vào đi."

Kẽo kẹt.

Cửa phòng bị đẩy ra, một thân áo gấm từ ngoài bước vào, dung nhan già nua của Thích Dung lọt vào mắt Lam Nguyệt.

Nhìn Thích Dung đột nhiên xuất hiện, Lam Nguyệt có chút không kiên nhẫn, nhưng không biểu hiện ra, nói: "Thích Dung, ngươi tới vừa đúng lúc, ta có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ."

"Chuyện gì?" Thích Dung nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.

"Là thế này, vì ta trọng sinh nên tinh thần lực không mạnh bằng lúc trước, chuyện này ngươi cũng biết, tuy rằng vẫn luôn không ngừng tu luyện phương diện võ giả nhưng vẫn không cách nào luyện chế đan dược, bất quá, có một biện pháp có thể giúp ta khôi phục tinh thần lực."

Hô hấp Thích Dung hơi khựng lại, ánh mắt vui mừng nhìn Lam Nguyệt, giờ phút này nàng đã sớm quăng hết mấy nghi vấn trong lòng ra sau đầu, vội vàng nói: "Là phương pháp gì?"

Đợi nhiều năm như vậy còn không phải là vì một khắc này sao? Nếu nàng có thể khôi phục thì tuyệt đối là chuyện tốt đối với học phủ.

"Ta còn thiếu một thứ." Ánh mắt Lam Nguyệt lập lòe, ôn nhu nói.

Thích Dung cười khẽ nói: "Lam Nguyệt cô nương, ngươi cần cái gì thì cứ nói với ta, chỉ cần có thể giúp được, ta nhất định sẽ dốc toàn lực."

"Thật ra cũng không có gì, ta thiếu một linh hồn, linh hồn đó ở trong học phủ, cho nên có thể phiền Thích Dung tiền bối ngày mai gọi toàn bộ đệ tử học phủ đến quảng trường."

Linh hồn?

Thích Dung kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt: "Lam Nguyệt cô nương, ý của ngươi là..."

"Muốn bổ sung tinh thần lực thì cần bắt đầu từ linh hồn, Thích Dung tiền bối yên tâm, ta sẽ không khiến học phủ gặp chuyện phiền toái, đến lúc đó rót một linh hồn động vật vào thân thể người đó thì có thể biết là ai rồi? Cái nào nặng cái nào nhẹ Thích Dung tiền bối hiểu rõ hơn ta, chờ sau khi ta thành công, nói không chừng còn có thể tặng tiền bối đan dược phàm giai."

Đan dược phàm giai đối với Thích Dung chính là một dụ hoặc lớn!

Nàng ngoan tâm nói: "Lam Nguyệt cô nương, ta đáp ứng ngươi, ngày mai ngươi cứ lựa chọn người ngươi cần, lúc đó ta liền đem hắn tặng cho ngươi."

Có lẽ trước kia Thích Dung tuân thủ quy định học phủ, nhưng mà lòng tham là bệnh của con người, vì lợi ích người ta có thể làm ra những chuyện điên cuồng.

"Tốt, đến lúc đó cần tìm mấy người thiên phú cao cấp trở lên thay ta hộ pháp, tiền bối, ngươi cứ chọn trong số trưởng lão của học phủ ra là được, cần phải giữ bí mật chuyện này."

Lam Nguyệt cười lạnh, Mộ Như Nguyệt, rất nhanh sẽ đến ngày chết của ngươi, không biết khi Phượng Kinh Thiên biết linh hồn ngươi bị ta cắn nuốt, sẽ có biểu tình gì.

Nàng thật sự rất chờ mong đến ngày đó...

Quảng trường học phủ.

Đám đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đài cao, nhỏ giọng nghị luận.

"Vô Trần."

Mộ Như Nguyệt rõ ràng cảm giác được khí thế nam nhân bên cạnh dần tăng lên, hơi nhướng mày, nhẹ nhàng đè tay hắn lại, chợt dời mắt về phía thân ảnh màu lam trên đài cao.

Lam Nguyệt!

Lần này nàng rốt cuộc đã dùng bản thể để xuất hiện? Bất quá, hình như Lam Nguyệt dùng một loại đồ vật gì đó để tăng thực lực, không còn có khả năng đột phá, cả đời chỉ có thể dừng lại ở cấp đỉnh thiên phú....

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, đáy mắt âm trầm, lúc này nàng sẽ không chừa cho nàng cơ hội nào nữa.

"Khụ khụ!" Thích Dung ho khan hai tiếng, "Các vị, lần này ta triệu tập các ngươi tới đây vì một việc, hi vọng tất cả mọi người có thể im lặng nghe ta nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.