Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 449: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi (7)



"Nguyệt Nhi, nếu hắn là đại ca ngươi, vậy ta tạm thời tin tưởng hắn, bất quá..." Diêu Vân Thanh trừng mắt Tiêu Phong, "Tiểu tử, ta tuyệt đối không muốn ngươi chịu trách nhiệm, ngươi chết tâm đi."

Mặt Tiêu Phong không có biểu tình gì, nhìn Diêu Vân Thanh, lãnh khốc nói: "Tốt."

"..."

Diêu Vân Thanh trợn to mắt.

Hắn... hắn cứ như vậy đồng ý rồi? Nhưng đây cũng là chuyện tốt, nàng cũng không muốn dây dưa với nam nhân này....

Mộ Như Nguyệt nhìn hai người, cũng không nói nhiều.

Hai người này đều đã từng bị tổn thương tình cảm.

Một người bị bạn trai và muội muội phản bội, một người bị nữ nhân vô tình vứt bỏ, cho nên muốn bọn họ mở rộng cửa lòng còn có một đoạn đường dài phải đi...

"Nguyệt Nhi, chúng ta đang ở tửu lâu ăn cơm, hay là các ngươi cùng đi đi." Diêu Vân Thanh cầm tay Mộ Như Nguyệt, tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Mộ Như Nguyệt chần chờ một lát, gật gật đầu: "Được."

-----------------

Tửu lâu Long Thái, trong một căn phòng xa hoa, Diêu Vân Thanh vừa đẩy cửa ra, lão nhân ngồi đối diện dời mắt nhìn lại, khuôn mặt già nua nở nụ cười: "Đại tiểu thư, ngài đã trở lại?"

"Chương bá bá, ta giới thiệu với ngươi hai người", Diêu Vân Thanh cười nói, "Vị này ta đã từng nhắc với ngươi, Mộ Như Nguyệt, còn đây là huynh trưởng của nàng."

"Nga?" Chương Lâm chậm rãi đứng dậy, cười ha hả nói: "Thì ra là Mộ cô nương, ta cảm tạ ngươi trong thời gian ở học phủ đã chiếu cố tiểu thư nhà ta, tiểu thư tính tình ham chơi, kết quả là một mình chạy tới Trung Châu học phủ, cũng không biết có gây họa gì hay không."

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đánh giá Chương Lâm một lượt.

Thực lực lão nhân này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn La Âm.... Nhưng một nhân vật cường đại như thế lại chỉ là tôi tớ của Diêu Vân Thanh?

Diêu Vân Thanh rốt cuộc có thân phận gì?

Đương nhiên, trong lúc Mộ Như Nguyệt đánh giá Chương Lâm, hắn cũng quan sát nàng. Không thể không nói, ánh mắt tiểu thư rất tốt, hai người kia đều không phải vật trong ao.

Đặc biệt là vị cô nương này, một thân khí thế so với gia chủ bọn hắn chỉ có hơn chứ không kém.

"Vị khách quan này, trong sương phòng thật sự đã có người, ngươi...."

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một thanh âm khuyên bảo, nhưng lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đạp mở.

Sắc mặt Chương Lâm lập tức trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía ngoài cửa.

"Ta muốn nhìn xem là ai chiếm chỗ của bản công tử!"

Thanh niên mặc cẩm y cười lạnh, ánh mắt đảo một vòng, dừng lại trên người Tiêu Phong, hắn hơi sửng sốt, sau đó cười phá lên: "Ha ha, ta tưởng là ai? Đây không phải Tiêu Phong của Tiêu gia sao? Nghe nói là con cháu của phế vật Tiêu Vân kia, chậc chậc, thật không biết Tiêu gia nghĩ gì mà cho phép phế vật kia tiến vào gia tộc, nếu đổi lại là Yến gia, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bước vào nửa bước!"

Thần sắc Tiêu Phong lãnh khốc, cũng không vì lời hắn nói mà có biểu tình gì.

"Yến gia Yến Vĩ." Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai Mộ Như Nguyệt.

"Vị khách quan này, ngươi thật sự không thể..."

"Cút ngay!" Tiểu nhị còn chưa nói xong đã bị Yến Vĩ tát một cái, phẫn nộ quát: "Ngươi cũng dám quản chuyện của bổn thiếu gia? Ngươi biết bổn thiếu gia là ai không? Bổn thiếu gia là người của Nhị hoàng tử, ngươi có mấy cái đầu mà dám can đảm cản trở bổn thiếu gia?"

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Tiêu Phong, cười lạnh nói: "Ta khuyên các ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đây là phòng chuyên dụng của bổn thiếu gia, nếu không Nhị hoàng tử sẽ không bỏ qua các ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.