Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 452: Đan dược sư phàm giai trung cấp (1)



Mộ Như Nguyệt trầm tư, nhìn chằm chằm bụng mình. Tình thế hiện tại cũng không quá tốt, đứa nhỏ này mấy năm nữa mới ra cũng không phải chuyện xấu.

Hơn nữa, mỗi lần nàng tu luyện, đều có một lực lượng đẩy nguyên khí vào đan điền giúp nàng, hiện tại xem ra hẳn là tiểu gia hỏa này đang trợ giúp nàng...

Thời điểm nàng rời khỏi tửu lâu đã qua buổi trưa, chưa đi được mấy bước liền bị một thân ảnh cản đường...

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt người trước mặt, nói: "Đại ca, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn xử lý."

"Tốt."

Tiêu Phong nhìn nam nhân trung niên trước mặt, gật gật đầu: "Ngươi phải chú ý an toàn, ta ở Tiêu gia chờ ngươi."

Mộ Như Nguyệt không nhiều lời nữa, sau khi Tiêu Phong rời khỏi, nàng ngước mắt nhìn nam nhân trung niên, nhàn nhạt mở miệng: "Chuẩn bị dược liệu xong rồi?"

"Vâng", Trần Phàm khẽ mỉm cười, "Không biết khi nào sư phụ cô nương mới đến?"

"Dẫn ta đi xem trước." Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, thanh âm không nóng không lạnh.

Trần Phàm hỏi chần chờ, sau đó làm động tác mời: "Cô nương, mời đi bên này, thiếu gia và lão gia nhà chúng ta đều đã đợi các ngươi đến."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, đi theo sau Trần Phàm.

Trong một đại trạch, một nam nhân trung niên ngồi chờ, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần nôn nóng, đột nhiên, một thân ảnh thanh lệ xuất hiện trong tầm mắt hắn, hai mắt hắn sáng lên, bước nhanh về phía trước.Nhìn thân ảnh đi vào, nam nhân trung niên không khỏi quan sát kỹ nàng...

Nữ tử một thân bạch y như tuyết, thanh lệ ưu nhã, dung nhan tinh xảo lộ ra khí phách bệ nghễ thiên hạ, mái tóc đen bay nhẹ trong gió, càng khiến nữ tử thêm tuyệt mỹ động lòng người.

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là nữ nhân này có khí thế vương giả.

Hoàng đế không thể không than một tiếng, nếu nói về khí thế, mình còn kém xa nữ tử trẻ tuổi này...

"Ngươi là vị cô nương mà Trần Phàm nói đến?" Hoàng đế thu hồi thần sắc, mỉm cười với Mộ Như Nguyệt, "Quả nhiên là thiếu niên anh tài, không biết lệnh sư có ở đây không?"

"Sư phụ ta không ở đây."

"..."

Hoàng đế sửng sốt một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Phàm, nếu sư phụ của nữ nhân này không có ở đây, vậy ai trị bệnh cho hoàng nhi của hắn?

"Cô nương, thân thể nhi tử ta..."

"Yên tâm đi", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Ta chính là vì hắn mà đến, tuy rằng ta không nắm chắc 100% nhưng vẫn có 80%."

80% đã đủ nhiều rồi, những đan dược sư khác ngay cả 10% cũng không có, chẳng qua nha đầu này còn trẻ như thế, cho dù nàng là một đan dược sư, nhưng còn trẻ thì có thành tựu gì?

Hoàng đế trầm mặc, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, thế mà lại muốn tin tưởng một tiểu nha đầu...

Mộ Như Nguyệt nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt hắn, nhàn nhạt nói: "Hắn đã không chịu được mấy ngày nữa rồi, tin tưởng ta, nói không chừng còn có hi vọng, nếu không, trong vòng năm ngày nữa hắn chắc chắn sẽ chết!"

Nghe vậy, thân thể Hoàng đế chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng nói không sai, nếu tin nàng thì còn có cơ hội, nếu không chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu được...

"Được, ta tin ngươi." Thật lâu sau, Hoàng đế mở mắt, trong mắt lập lòe tia sáng: "Cô nương, không biết ngươi còn cần thứ gì? Chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.