Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, nụ cười trên môi rực rỡ, sáng ngời như minh châu.
"Ta cũng không bức bách các ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ hướng dẫn một con đường cho các ngươi đi, còn các ngươi lựa chọn thế nào là chuyện của các ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi bước vào cảnh giới cao nhất, tiếp nhận sự sùng bái, kính ngưỡng của người đời!"
Thanh âm nàng đạm mạc như gió, nhưng lại giống như một khối đá hung hăng nện vào lòng mọi người.
Trong khoảnh khắc đó, tim mọi người run lên, bị lời nói của nàng làm xúc động...
Vị trí tối cao? Đó là vị trí mà bao nhiêu người hướng tới? Bọn họ cũng có thể đạt đến vị trí đó? Dẫn dắt cả gia tộc hướng tới tương lai huy hoàng?
Không thể không nói, bọn họ quả thật động tâm, bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mộ Như Nguyệt, cuối cùng sẽ có một ngày nàng bước tới cảnh giới cao nhất...
"Có một việc, ta có thể cam đoan với các ngươi", Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, cười nói, "Nếu lựa chọn đi theo ta, nói không chừng về sau sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhiều kẻ địch cường đại, nhưng con đường cường giả phải đi vốn là như thế, con đường tràn ngập huyết tinh và sát phạt, phải vượt qua mọi chông gai, tìm ra một con đường dẫn tới vị trí chí tôn, nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi một điều, đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Đi theo ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận....
Mọi người kinh ngạc nhìn nữ tử trên đài, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, cảm giác này thôi thúc bọn họ tin tưởng lời nàng nói...
Đúng là như thế.
Nàng nói muốn một mình đối chiến với đệ tử của ba gia tộc, rất nhiều người không tin, nhưng cuối cùng nàng đã dùng năng lực của bản thân chiến thắng tất cả.
Khi đó, nàng đã nói với Đông Phương Lượng: "Chỉ mong... ngươi không hối hận."
Nhưng cuối cùng, hắn quả thật đã hối hận...
Rồi trận tỷ thí sau đó, có bao nhiêu người lựa chọn tin tưởng nàng? Kết quả, nàng lấy trình độ đan dược sư thiên giai đánh bại Lâm Dịch, khiến những người coi thường nàng sợ mất mật.
Hiện tại nàng tự tin như thế, bọn họ làm sao có thể hoài nghi?
"Tốt", Nam Cung Thần khẽ nâng mắt, "Ta đồng ý, chẳng qua, Nam Cung gia cũng không phải do ta làm chủ, ta cần trở về hỏi ý kiến gia gia, nhưng ta nhất định sẽ dốc toàn lực thuyết phục hắn!"
Điền Phi cũng mở miệng, cười nói: "Ta cũng đồng ý, Mộ cô nương, ta sẽ dốc sức thuyết phục gia tộc, ngươi có thể yên tâm..."
Mộ Như Nguyệt tựa như đã đoán trước được kết quả này, cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chỉ cười nhạt nói: "Vậy ta sẽ ở Âu Dương gia chờ các ngươi!"
Đại hội tứ đại gia tộc, cuối cùng biến thành sân khấu của một người....
Trong lòng Đông Phương Lượng nóng nảy, liếc mắt về phía thanh y nam nhân, thanh âm cấp bách: "Thanh y đại nhân, ngươi xem..."
Thanh y lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt âm trầm nhìn theo đám người Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu này là một nhân tài, đáng tiếc tính cách quá cao ngạo, muốn thu phục sợ là không có khả năng, một khi đã vậy, khiến linh hồn nàng trở thành lực lượng của hắn....
"Mộ cô nương, cẩn thận!"
Âu Dương Vân Cẩm vừa dời mắt đã nhìn thấy một tia sáng xanh bắn về phía Mộ Như Nguyệt, sợ tới mức tim run rẩy, vội vàng quát lớn.
Nhất thời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía nữ tử trên lôi đài, cả người run lên, hô hấp cũng ngừng lại....