Đây thật sự là Khiếu Nguyệt thấp cổ bé họng trước kia tùy ý bị người ta khi dễ sao? Lúc này nàng giống như một cường giả cao cao tại thượng, khiến người ta sinh ra cảm giác Đông Phương Tuấn không xứng với nàng....
"Rống!"
Tiểu Bạch ngửa đầu rống lên một tiếng, khiến mặt đất chấn động vài cái, hắn rũ mắt đảo qua đám người trên mặt đất, cười tàn nhẫn: "Mẫu thân, có thể giết hết người Đông Phương gia không? Bọn họ khi dễ Tiểu Lang, Tiểu Bạch muốn giết bọn họ!"
"Có thể!" Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nhàn nhạt nói, "Nhưng hiện tại phải xử lý chuyện trước mắt đã..."
Dưới ánh hoàng hôn, tóc đen bay múa, khuôn mặt nữ tử tỏa sáng rực rỡ, ngữ khí đạm mạc như một cơn gió nhẹ lướt qua tai mọi người.
"Thực lực của Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt là chân nguyên, kém ngươi một bậc, nhưng đừng quên, ta là một đan dược sư thiên giai, có năng lực làm bọn họ thắng ngươi! Hơn nữa, vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy đan đỉnh phượng hoàng của ta, nếu ta đưa đan đỉnh phượng hoàng cho bọn họ sử dụng, ngươi cho rằng mình còn có thể thắng sao? Thanh y, ta chưa từng muốn trêu chọc bất kì ai, nhưng nếu ngươi chủ động trêu chọc ta thì nhất định phải trả giá đắt, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, một là trở thành con rối của ta, hai là chết trong tay bọn họ!"
Mộ Như Nguyệt ngước mắt, mặt không biểu tình nói.
Thanh y cắn chặt răng, hắn biết, nữ nhân này nói được làm được, nếu hắn không chọn trở thành con rối của nàng, nàng vẫn chắc chắn có thể biến hắn thành con rối...
"Ta đồng ý." Thanh y cười khổ nói.
Có lẽ chuyện khiến hắn hối hận nhất đời này chính là trợ giúp Đông Phương Lượng, nếu không, hiện tại hắn còn đang tiêu dao tự tại mà không phải trở thành con rối của người khác...
"Tốt!" Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Với thực lực của nàng, nếu Thanh y bảo trì ý thức thanh tỉnh, nàng căn bản không cách nào luyện hắn thành con rối, trừ phi hắn bị đánh hôn mê bất tỉnh hoặc từ bỏ phản kháng, tự nguyện trở thành con rối.
Có được một con rối cấp bậc linh nguyên, sau này trở lại Trung Châu, dù Vô Trần không ở bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn...
Đông Phương Lượng chấn động, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lúc trước, vì có được sự trợ giúp của Thanh y, hắn đã phí không ít công sức, miệng lưỡi mới có được hiệu quả như thế, vậy mà nữ nhân này lại dễ dàng biến hắn thành con rối của nàng.
Đó chính là con rối a, không thể phản kháng, chỉ biết nghe lệnh chủ nhân. Dù chủ nhân bảo hắn chết, hắn cũng sẽ không hề do dự mà dùng kiếm đâm vào tim mình...
Thật không biết nữ nhân này sao lại có vận khí tốt như vậy, cố tình đệ tử của Vân Di Thiên Tôn còn là người thân của nàng, nếu không thì sao Thanh y đại nhân phải thần phục?
Đúng vậy, trong suy nghĩ của Đông Phương Lượng, hoàn toàn là vì có Tử Thược, chứ chỉ dựa vào thực lực của Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không thể khiến nam nhân cao ngạo này thần phục....
Cho nên, nói cho cùng là vận khí của nàng tốt hơn người khác mà thôi.
So với nhi nữ của mình, một chết một trọng thương, những đệ tử khác phỏng chừng cũng không thoát khỏi trận tàn sát hôm nay...
"Đông Phương Lượng", Mộ Như Nguyệt bước về phía Đông Phương Lượng, chậm rãi cong khóe môi, cố tình hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn tìm kiếm người đã phế Đông Phương Tuấn sao? Ta tốt bụng nói cho ngươi biết, người kia chính là ta, Khiếu Nguyệt đã sớm không còn tình cảm gì với hắn, hắn vẫn cứ dây dưa không ngừng, cho nên ta chỉ có thể làm hắn mất đi tư cách làm nam nhân...."