Tử Thược cười nói, nàng đã từng vì cứu Cảnh Nhi mà tự phế thực lực của mình, bây giờ, bất cứ giá nào nàng cũng sẽ không để hắn phải chịu đau khổ lần nữa...
"Tốt, một khi đã như vậy, Vô Trần, chúng ta đưa cha mẹ đến Vô giới, sau đó đến Diêu gia một chuyến, gần đây trong lòng ta có chút bất an, cảm thấy đại ca và Vân Thanh sắp xảy ra chuyện gì..."
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, trong lòng nàng ngày càng bất an, tim cũng run lên.
Xem ra, nàng thật sự cần nhanh chóng đi Diêu gia một chuyến.
---------------------
"Tiểu thư, nên ăn cơm."
Trong Hương các, ánh mắt Diêu Vân Thanh dại ra nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng lúc này, có tiếng nha hoàn từ ngoài cửa truyền vào, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, đáy mắt bắt đầu dâng lên lửa giận mãnh liệt: "Ngươi đi nói với Nhị thúc của ta, Diêu Vân Thanh ta tuyệt đối sẽ không khuất phục bọn họ!"
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đạp mở.
Một nam nhân trung niên mặc cẩm y đứng trước cửa, dáng người trung đẳng, dung mạo tương đối anh tuấn, nhưng ánh mắt lại độc ác âm hiểm, lạnh lùng nhìn nữ tử ngồi bên cửa sổ.
"Vân Thanh, tội gì ngươi phải như vậy? Vì một nam nhân, đáng giá không?"
Trong lòng Diêu Vân Thanh lập tức bùng lên lửa giận, lại bị nàng cố gắng đè nén xuống, lạnh giọng nói: "Nhị thúc, không ngờ ngươi lại lợi dụng tin tức gia gia bệnh nặng gọi ta trở về, bây giờ, coi như ta chui đầu vào lưới ngươi cũng đừng mơ tưởng khiến ta gả cho Cung gia Cung Tân!"
Diêu Lâm cười ha hả, âm hiểm nói: "Diêu Vân Thanh, hiện tại lão gia hỏa kia bệnh nặng, căn bản không thể quản chuyện của ngươi, cha mẹ ngươi lại không ở Diêu gia, bây giờ trong gia tộc chỉ có ta có thể làm chủ! Huống chi, các trưởng lão Diêu gia đều nghe lệnh của ta, cho dù có một số người không nghe thì đã sao? Ai bảo ngươi là nữ tử? Một nữ tử tuyệt đối không thể làm gia chủ Diêu gia, cũng không biết lão nhân kia uống lộn thuốc gì mà giao chức vị gia chủ cho một nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi!"
Sắc mặt Diêu Vân Thanh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nhị thúc, nếu... ta không chịu thì sao? Diêu Vân Thanh ta đã là thê tử của Tiêu Phong, sớm có quan hệ phu thê, ngươi còn muốn ta gả cho người khác?"
Tựa như đã sớm đoán trước tình huống này, Diêu Lâm vẫn chưa tức giận, cười âm hiểm nói: "Vân Thanh a, Nhị thúc cũng không còn cách nào khác, Cung Tân kia là đệ tử của Dược Tông, hơn nữa còn là đồ đệ của một đan dược sư, Cung Tân cũng đã sớm nhìn trúng ngươi, hắn nói nếu ngươi gả cho hắn, hắn sẽ cung cấp đan dược cho Diêu gia chúng ta trong 10 năm, ngươi không phải là người Diêu gia sao? Làm người Diêu gia thì nhất định phải hi sinh vì Diêu gia, nói vậy, ngươi có nguyện ý hay không cũng vậy thôi..."
Làm người Diêu gia, nhất định phải hi sinh vì Diêu gia?
Nghe lời này, Diêu Vân Thanh nhịn không được cười điên cuồng: "Nhị thúc, thật sự là vì lợi ích của Diêu gia mà không phải vì một mình ngươi sao? Diêu Vân Thanh ta dù có chết cũng tuyệt đối không gả cho hắn!"
Sắc mặt Diêu Lâm trầm xuống, hung hăng phất vạt áo, ánh mắt âm ngoan đảo qua dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.
Hắn không ngờ nha đầu này không biết thức thời như thế, gả cho Cung Tân kia là phúc khí của nàng, lại còn không biết tốt xấu!