Lúc nàng đang buồn bực, hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mắt nàng, trong lúc nàng ngây ngẩn, phía sau đã truyền đến thanh âm kinh hỉ của Diêu Vân Thanh: "Nguyệt Nhi, các ngươi rốt cuộc đã đến rồi!!!"
Hoàng Dĩnh vốn đang suy đoán thân phận đối phương, vừa nghe lời này, sắc mặt liền trầm xuống, nói: "Vân Thanh, hai người này là bằng hữu của ngươi? Sao lại không có quy củ như thế? Tùy tiện xâm nhập vào nhà người khác, không biết ai dạy dỗ ra thứ không biết lễ phép như thế!"
Trong mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua hàn ý, cất bước đi về phía Hoàng Dĩnh, trong nháy mắt, Hoàng Dĩnh cảm nhận được một cỗ áp bách ập tới, cổ họng không cách nào phát ra thanh âm.
Nàng hoảng sợ muốn hô lên, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nói ra lời...
Giờ khắc này, Hoàng Dĩnh hối hận, hối hận phát tiết lửa giận với Diêu Vân Thanh lên hai người kia, nói ra mấy lời không có đầu óc như vậy.
Bang!
Bàn tay Mộ Như Nguyệt dâng lên một tầng nguyên lực, hung hăng tát vào mặt Hoàng Dĩnh, dù sao đi nữa, thiên phú của Hoàng Dĩnh không mạnh, chỉ là một võ giả đỉnh thiên phú, trực tiếp bị tát văng ra ngoài.
Mộ Như Nguyệt nhấc chân dẫm lên ngực đối phương, dùng sức xoay nghiền vài cái, cả người bao phủ hàn ý lạnh băng.
"Không có gia giáo?" Nàng cười nhạt, thanh âm lại băng lãnh, "Ta sẽ cho ngươi thấy gia giáo của ta thế nào!"
Rồng có nghịch lân.
Mà nghịch lân của nàng chính là những người thân nàng đặt trên đầu quả tim...
Phụt!
Hoàng Dĩnh phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan vặn vẹo đầy máu, phẫn hận nhìn Mộ Như Nguyệt, trong lòng tràn ngập cừu hận như có hàng vạn con kiến đang bò.
Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, chậm rãi thu chân lại, sau đó nhấc chân đá nàng bay ra ngoài, "leng keng" một tiếng, gốm sứ trong phòng rơi vỡ đầy đất.
Sau đó, nàng trực tiếp đi vòng qua Hoàng Dĩnh, tới trước mặt Diêu Vân Thanh, cười nhạt nói: "Thanh Nhi, ta đến đón ngươi và đại ca về Tiêu gia..."
Có lẽ nhìn thấy Mộ Như Nguyệt khiến nàng an tâm, nỗi sợ hãi và ủy khuất tích tụ mấy ngày nay đều bộc phát, "oa" một tiếng nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, túm chặt vạt áo nàng, run rẩy nói: "Nguyệt Nhi... mau... mau đi cứu Tiêu Phong... hắn bị đánh trọng thương, chỉ sợ không được..."
Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Hoàng Dĩnh nằm trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống: "Tiêu Phong ở đâu?"
Hoàng Dĩnh cắn chặt răng, không nói tiếng nào.
Bởi vì nàng biết, nữ nhi bảo bối của mình bị sự si tình của Tiêu Phong đối với Diêu Vân Thanh làm cảm động, thế nhưng lại yêu nam nhân lãnh khốc này, cho nên lén mang Tiêu Phong ra khỏi địa lao, vì hạnh phúc của nữ nhi, nàng tuyệt đối không thể nói tung tích của Tiêu Phong cho bọn họ biết.
"Không nói?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Tốt! Ta có ngàn vạn phương pháp bắt ngươi khai ra, không biết ngươi sẽ lựa chọn phương pháp nào."