Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 713: Nguy cơ, bạch trạch (8)



Nhìn đám người kia kêu gào, Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Vừa rồi là các chính ngươi không cần, cho nên ta cũng chỉ cố mà nhận lấy thôi."

Nghe vậy, mọi người đều có chút xấu hổ.

Nàng nói cũng không sai, nhưng ai bảo bọn họ bị bẫy rập ở nơi này dọa sợ, dĩ nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tất cả thứ tốt đều vào tay nàng.

"Hừ!" Ngô Hâm hừ lạnh một tiếng, cười châm chọc, "Một mình ngươi có thể đối địch với người của ba môn phái chúng ta sao? Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giao mấy thứ kia ra đây, hoặc là bồi ta một đêm, ta sẽ để ngươi rời đi, nếu không, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở nơi này!"

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nheo mắt, cười nhạt nói: "Phải không? Chỉ bằng các ngươi?"

"Ha ha!" Ngô Hâm cười to hai tiếng, trào phúng nói, "Ta biết thực lực của nam nhân tóc đỏ kia rất mạnh, nhưng hiện tại hắn không có bên cạnh ngươi, nếu ngươi chết ở đây thì có ai biết? Chúng ta hoàn toàn có thể lấy lý do thoái thác là vì thiên y trận hung hiểm!"

Dứt lời, hắn dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá Mộ Như Nguyệt: "Đương nhiên, nếu ngươi bồi ta một đêm, ta sẽ không so đo với ngươi, thế nào? Đối với ngươi mà nói, đây hoàn toàn là làm ăn có lời, dù sao nữ nhân như ngươi ai cũng có thể lấy làm chồng, chẳng những câu dẫn nam nhân của thiếu chủ Tiên Y Môn, còn ái muội không rõ với nam nhân tóc đỏ kia, không biết đã có bao nhiêu nam nhân chạm qua thân thể ngươi, một khi đã như vậy, thêm ta nữa cũng không thành vấn đề..."

Bàn tay thô ráp của hắn đang muốn sờ mặt Mộ Như Nguyệt, ý cười dâm đãng bên môi càng đậm, hắn cho rằng nữ nhân này hoàn toàn không cần thiết phải cự tuyệt hắn.

Chỉ cần bồi hắn một đêm thì có thể được hắn trợ giúp, mua bán có lời cỡ nào a?

Cự tuyệt chính là ngu ngốc!

"A!!!"

Bỗng nhiên, một tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp không trung.

Mọi người đều sửng sốt quay đầu nhìn lại, sắc mặt Ngô Hâm xanh mét, máu tươi tuôn ra từ cánh tay bị chặt đứt.

"Tiện nhân!" Vẻ mặt hắn dữ tợn, trong mắt lập lòe lửa giận, "Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"

Ngô Hâm lập tức nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.

Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang hiện lên, bắn về phía hạ thân nam nhân, ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy một dị vật văng ra, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ra tay thế nào, Ngô Hâm đã là cảnh giới huyền nguyên còn chưa kịp phản ứng gì liền phải chịu nỗi thống khổ này, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.

Mọi người đều đổ mồ hôi, kinh ngạc nhìn dung nhan lạnh nhạt dưới ánh mặt trời kia, cảm giác lạnh lẽo bất giác chạy thẳng từ lòng bàn chân vào sâu trong lòng.

Độc nhất phụ nhân tâm, không gì hơn thế này!

Đối với nam nhân mà nói, thứ quan trọng nhất chính là công cụ nối dõi tông đường, vậy mà nữ nhân này lại trực tiếp biến hắn thành thái giám!

Còn ai ác hơn nàng không?

(Phu thê nhà này người thì biến người ta thành thái giám, người thì biến người khác thành thạch nữ.... oimeoi.... quá xứng đôi mà ^^~

À mà đây là đứa thứ mấy bị thiến rồi nhỉ? Mọi người nhớ không?)


Mộ Như Nguyệt thu hồi kiếm, thần sắc nhàn nhạt, không thèm nhìn Ngô Hâm đã đau đến ngất xỉu, lạnh lùng đảo mắt qua đám người, ngữ khí lạnh băng khiến lòng người bất giác dâng lên một cỗ hàn ý.

"Còn ai muốn nếm thử một chút?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời, không ai dám bước lên một bước.

Một người ở cảnh giới huyền nguyên mà nàng nói phế liền phế, thực lực của bọn họ bất quá chỉ như thế thôi, ai mà dám có gan đối địch với nàng?

Hành vi đó không phải là chán sống sao? Căn bản là đi chịu chết!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.