Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 72: Tẩy tủy đan (2)



Thời gian trôi qua, trong phòng luyện đan tràn ra mùi dược hương nhàn nhạt, tay Mộ Như Nguyệt vung lên, một viên đan dược xanh biếc trong đan đỉnh bay ra, rơi vào tay nàng.

Đan dược màu ngọc bích trong suốt ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời mang theo nhàn nhạt hương thơm mê người, Mộ Như Nguyệt kiểm kê một chút, trong lò còn 36 viên có thể dùng được.

Nếu để Vô Ngu thấy được nhất định sẽ khiếp sợ không nói nên lời.

Nha đầu này lần đầu tiên luyện chế Tẩy tủy đan trung cấp địa đan, một lò đã ra được 36 viên? Thiên phú này căn bản không thể xưng là người, rõ ràng chính là yêu nghiệt chuyển thế.

Mộ Như Nguyệt không nói hai lời liền nuốt Tẩy tủy đan vào bụng.

Ngay lập tức một cỗ bạo khí trong cơ thể nàng đấu đá lung tung, thậm chí có thể nghe được âm thanh bùm bùm, Mộ Như Nguyệt gắt gao cắn răng, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.

Võ giả tẩy tủy tương đương là một lần thoát thai hoán cốt, quá trình đó tất nhiên rất gian nan. Hiện tại Mộ Như Nguyệt cảm thấy một lực lượng bá đạo đang rửa sạch kinh mạch toàn thân mình.

Đau!

Đau như kinh mạch xé rách ra...

Mộ Như Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, đau đến run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nhưng mà dù có đau đớn kịch liệt nàng vẫn cố chịu đựng, trước sau đều cắn chặt răng không phát ra thanh âm gì.

Đột nhiên, một dòng khí ấm áp mạnh mẽ rót vào thân thể nàng, thống khổ đau đớn có xu hướng giảm bớt, nàng nhẹ nhàng mở mắt, một gương mặt tuấn mỹ xuất trần lọt vào mắt nàng.

“Vô Trần, sao ngươi lại ở đây?” Mộ Như Nguyệt kinh ngạc há miệng thở dốc, nếu nàng không nhìn lầm, vừa rồi trong mắt Dạ Vô Trần có một tia đau lòng.

Đau lòng? Sao có thể, cái gì Vô Trần cũng không hiểu, làm sao sẽ có cảm xúc như vậy.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khi lần nữa nhìn thiếu niên đang vòng tay ôm mình, lại phát hiện ánh mắt hắn vẫn sạch sẽ sáng ngời...

Vừa rồi hẳn là ảo giác của nàng đi.

“Ta đến tìm nương tử a.”, Dạ Vô Trần nở nụ cười ngây thơ, chớp chớp mắt nói, “Vừa rồi ta đến thấy nương tử có vẻ không thoải mái cho nên muốn giúp nương tử.”

Nghe Dạ Vô Trần nói như thế, Mộ Như Nguyệt phát hiện nỗi đau đớn thống khổ khi tẩy tủy kia thật sự biến mất, nàng nghi hoặc nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, hỏi: “Vô Trần, ngươi làm cái gì với ta vậy?”

Vẻ mặt Dạ Vô Trần vô tội nhìn Mộ Như Nguyệt: “Ta cũng không rõ lắm.”

“Bỏ đi.” Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nàng biết có hỏi hắn cũng không biết gì, “Vô Trần, ngươi rời đi trước đi, ta xong việc sẽ tìm ngươi sau.”

Rời đi? Như vậy sao được, một khi hắn rời đi nữ nhân này lại phải chịu đựng thống khổ, sao hắn nhẫn tâm được? Có điều hắn chưa bao giờ gặp nữ nhân nào kiên cường như thế, chịu đựng nỗi đau thoát thai hoán cốt mà không rên một tiếng.

Viêm Tẫn nhìn thật sâu vào dung nhan tuấn mỹ của Dạ Vô Trần, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.

Tiểu tử này cũng không đơn giản, có nên nói cho nha đầu một tiếng hay không? Bất quá dường như hắn cũng không có ác ý gì, vậy tạm thời vẫn không nói cho nha đầu.

Dạ Vô Trần tựa như cảm nhận được Viêm Tẫn nhìn mình chăm chú, chuyển mắt qua liếc nó một cái, ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo khiến Viêm Tẫn hơi run run một chút.

Thực lực tiểu tử này rất mạnh.

Viêm Tẫn có chút không hiểu, nếu hắn có thực lực mạnh như vậy sao còn phải giả ngu? Có vài ý nghĩ của loài người mà thú tộc bọn họ không thể hiểu được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.