Nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, lửa giận lập tức bùng lên: "Tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi ở bên ngoài nhân cơ hội đánh lén ta thì có thể làm đối thủ của ta! Ta chỉ không muốn so đo với ngươi thôi, không ngờ bây giờ còn ở cùng một phòng! Xem ra về sau chúng ta phải hảo hảo tính toán một chút!"
An Lâm cực kì phẫn nộ, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Mộ Như Nguyệt.
Thư Ninh không kiên nhẫn nhíu mày, nhàn nhạt quét mắt An Lâm đang phẫn nộ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu ngươi ghét bỏ nơi này không tốt thì có thể tự ra ngoài ở, còn nữa, nếu ba chúng ta đã ở cùng phòng thì không nên có bất cứ tranh chấp gì."
An Lâm cười lạnh, ánh mắt liếc nhìn huy chương trước ngực Thư Ninh, đáy mắt xẹt qua vẻ châm chọc: "Thiên phú trung cấp? Thì ra ngươi cũng chỉ là một thiên phú trung cấp thôi, có gì đặc biệt hơn người, ta là thiên phú cao cấp, ở chỗ này, các ngươi đều phải nghe lời ta!"
Thiên phú trung cấp?
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Thư Ninh, khẽ nhíu mày, hơi thở trên người nữ nhân này căn bản không phải thiên phú trung cấp.
Nàng ẩn giấu thực lực bản thân?
Thư Ninh không nhanh không chậm cười nói: "Vị cô nương này, ta khuyên ngươi một câu, ở Đông Đảo này, không phải mọi thứ đều như mặt ngoài mà ngươi nhìn thấy, có đôi khi, một số người không thể trêu vào cố tình ẩn mình trong đám người."
Nói xong lời này, ánh mắt như cố ý vô tình liếc qua Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấy tất cả kia khiến trong lòng nàng sinh ra cảm giác kì dị.
Chẳng lẽ, Thư Ninh có thể nhìn thấu thực lực của nàng?
Phải biết rằng thực lực của nàng vẫn luôn có đan thư yểm hộ, cho nên người bình thường không thể nhìn thấu...
"Có ý tứ."
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, xem ra Thư Ninh này cũng không phải người bình thường...
"Người ta không thể trêu vào ẩn mình trong đám người?" An Lâm cười lạnh, châm chọc nói, "Chắc không phải đang nói ngươi chứ, nha đầu thúi, làm người đừng quá cuồng vọng, loại người không có bản lĩnh mà còn cuồng vọng như ngươi sẽ không có kết cục tốt!"
Thư Ninh cười nhạt: "Ta chỉ cảnh cáo ngươi một câu thôi, nếu ngươi không nghe, vậy cũng không thể trách ta không nhắc nhở ngươi."
Dứt lời, nàng lại cầm quyển sách lên, không thèm nhìn An Lâm cái nào nữa....
"Ngươi..."
An Lâm hung hăng dậm chân, phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của đối phương, trong lòng bất giác run lên, ảo não cắn cắn môi.
Bất quá là một phế vật thiên phú trung cấp thôi, vừa rồi may mắn mới bắt được trường tiên, căn bản không phải thực lực chân thật của nàng ta, cho nên nàng không cần phải kiêng kị gì...
Lúc này, An Lâm lại quên mất, nếu chỉ nhờ vào vận may thì một thiên phú trung cấp sao có thể tiếp được công kích của thiên phú cao cấp?
Đương nhiên, nếu không có cái huy chương mà ban tổ chức phát ra, An Lâm sẽ suy đoán thực lực của Mộ Như Nguyệt, nhưng hiện tại đã bị cái huy chương kia che mờ mắt...
"Hai người các ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ không để các ngươi sống tốt!"
Trong mắt An Lâm thoáng qua tia tàn nhẫn, gương mặt phẫn nộ đến vặn vẹo, chỉ cần An Lâm nàng còn ở đây thì nhất định sẽ không để hai nữ nhân này sống tốt.
Thư Ninh cười lạnh, đối với đại tiểu thư được nuông chiều hư hỏng như An Lâm, nàng trước này đều không có hảo cảm, đương nhiên sẽ không thèm liếc nhìn cái nào, chỉ an tĩnh lật xem sách trong tay....