Bóng tối bao trùm khu rừng giết chóc, bất tri bất giác khắp nơi đã đầy rẫy thi thể ám dạ ma lang.
An Thiến lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Như vậy... hẳn là đủ rồi đi?"
"Hô!" Thư Ninh thở phào một hơi, cười nói, "Không ngờ vừa mới vào ám dạ chi sâm đã đánh một trận lớn, tuy thực lực của ám dạ ma lang không mạnh nhưng số lượng quá nhiều, cho nên có chút phiền toái..."
An Thiến đồng ý gật gật đầu, nàng tựa hồ phát hiện cái gì, quay đầu nhìn mọi người: "Thiên Thừa Ngôn, không phải ngươi là ngụy thiên phú sao? Nguyệt Nhi, Thư Ninh, các ngươi không phải là thiên phú trung cấp sao? Tại sao các ngươi đều..."
Đều ở trên cấp bậc đỉnh thiên phú!
Một câu này, An Thiến không nói ra được, thật sự là một màn vừa rồi làm nàng chấn động quá lớn...
Thư Ninh cười nhạt nói: "An Thiến, đại hội lần này, ngọa hổ tàng long không chỉ có mấy người chúng ta, thực lực bề ngoài không chứng tỏ được điều gì, có vài người có thể che giấu thực lực của mình không bị người khác phát hiện ra."
An Thiến cái hiểu cái không, gật gật đầu: "Thì ra các ngươi đều cường đại như vậy, xem ra thực lực của ta vẫn tương đối nhỏ yếu..."
Lúc nói lời này, An Thiến nắm chặt nắm tay.
Chỉ khi thực lực của nàng nâng cao lên thì mới không kéo chân sau đồng đội...
"Hình như ta giết được ít ma lang nhất", Thiên Thừa Ngôn ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Vậy bữa tối nay giao cho ta chuẩn bị đi..."
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, tiện tay nhặt mấy con ma lang rồi rời đi....
An Thiến là linh hồn sư, thi thể của ám dạ ma lang rất có lợi cho việc tu luyện của nàng, cho nên, sau khi Thiên Thừa Ngôn rời đi, nàng liền tìm một hang động bắt đầu tu luyện, linh hồn lực từ những thi thể kia chậm rãi rút ra, dung nhập vào cơ thể nàng.
"Chúng ta cũng tu luyện đi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Trong ám dạ chi sâm này nguyên khí tương đối đầy đủ, cũng có lợi cho chúng ta tu luyện."
Thư Ninh gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, mắt khép hờ bắt đầu tu luyện...
"Kim công tử, chỗ ta phát hiện chính là chỗ này."
Lúc này, ngoài cửa động truyền đến vài tiếng động, Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn mấy người từ bên ngoài đi đến.
Đó là một đoàn người trẻ tuổi, dẫn đầu là một thanh niên mặc y phục xanh đen, hắn quay đầu tươi cười nịnh nọt với nam nhân phía sau.
Không thể không nói, đó là một nam nhân cực kì tuấn mỹ, vẻ mặt có chút kiêu căng ngạo mạn, một đầu tóc vàng lóa mắt trong bóng đêm, đặc biệt là đôi mắt vàng kim, đẹp hút hồn.
"Người Kim gia!"
Thư Ninh nhìn thấy mấy người đi đến, hô hấp bất giác cứng lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
Nhưng rõ ràng, nàng không hề có hảo cảm gì với nam nhân trước mắt...
"Kim gia?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Thư Ninh, khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy", Thư Ninh cười lạnh nói, "Từ rất nhiều năm trước, người Kim gia bắt đầu biến dị, chẳng những có mái tóc vàng không giống người thường, mà còn có một đôi mắt màu vàng kim quỷ dị, cho nên nam nhân này nhất định là người Kim gia, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh!"