"Hắn là ma thú khế ước của ta, Viêm Tẫn." Mộ Như Nguyệt nhún nhún vai, cười cười nhìn mấy người bên cạnh.
Có điều, những người khác vừa nghe thấy mấy chữ "ma thú khế ước" liền choáng váng tại chỗ.
Phải biết, để một ma thú cam tâm tình nguyện lập khế ước với ngươi, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, đặc biệt là ma thú này còn có thể biến thành người, thực lực còn có vẻ rất mạnh...
Viêm Tẫn nhíu mày nhìn về phía luồng sáng phía trước, khoé môi khẽ cong lên: "Nha đầu, chờ bản tôn tiêu hoá xong lực lượng này thì có thể đột phá lên cảnh giới vô thượng, chỉ có điều, cần một chút thời gian, cho nên một khoảng thời gian nữa ta sẽ không thể xuất hiện..."
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, ầm một tiếng, cỗ lực lượng kia lập tức vọt về phía Viêm Tẫn, nháy mắt đã hoà nhập vào cơ thể hắn.
Sau đó, một tia sáng đen loé ra, nam nhân đã biến mất trước mặt mọi người...
"Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?"
Thư Ninh bất đắc dĩ cười cười, không biết vì sao nàng có một cảm giác, không bao lâu nữa, nữ tử trước mắt sẽ đứng trên đỉnh cao, phóng tầm mắt nhìn xuống thiên hạ chúng sinh...
Ngày đó sẽ không quá lâu...
"Đi thôi."
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, xoay người đi về phía cửa động.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, mọi người hồi phục tinh thần, gấp gáp đuổi theo, biến mất trong hang động...
Lúc này, trong rừng cây truyền đến một âm thanh xào xạc, mọi người đều ngừng trò chuyện, quay đầu nhìn bốn người cách đó không xa.
"Bọn họ còn sống?"
Lương Văn biến sắc, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý: "Dựa theo thực lực của bọn họ căn bản không thể đi được đến đây, chẳng lẽ vận may của bọn họ đặc biệt tốt, dọc đường đi không gặp phải một con ma thú nào?"
Bây giờ cũng chỉ có lý do này mới có thể nói thông vì sao bọn họ có thể bình yên vô sự đến được nơi này...
"Thật là xúi quẩy", An Thiến lẩm bẩm một câu, "Tại sao lại đụng phải mấy người này, xem ra hôm nay ta ra cửa không xem hoàng lịch, thế nhưng lại xui xẻo như vậy."
Thanh âm nàng cũng không nhỏ, dễ dàng rơi vào tai An Lâm.
An Lâm biến sắc, phẫn nộ nói: "An Thiến, ngươi nói lời này có ý gì? Đụng tới các ngươi mới xui xẻo! Đừng tưởng rằng các ngươi may mắn đi đến đây là đã chứng minh thực lực của các ngươi, nơi này không phải nơi đám phế vật các ngươi có thể ngây ngốc!"
"Được rồi, Lâm Nhi, đừng chấp nhặt đám rác rưởi này", Lương Văn trấn an tâm tình An Lâm, ánh mắt âm trầm quét qua đám người Mộ Như Nguyệt, trào phúng nói: "Có đôi khi, vận may cũng không có tác dụng, chỉ có thực lực mới là căn bản để sinh tồn."
Theo suy nghĩ của hắn, những người này sẽ nhanh dùng hết vận may của mình thôi, đến lúc đó chính là ngày chết của bọn họ!
Lương Văn nghĩ tới đây, ánh mắt ngày càng âm trầm.
Cảm nhận được một ánh mắt thâm độc luôn nhìn mình chằm chằm, Thư Ninh khẽ nhíu mày, ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với một đôi mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Thời khắc ấy, lửa giận trong lòng nàng bùng lên.
"Tô Sương!"
Cái tên này khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại cái gì cũng không thể làm...
Kim Khải khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Thư Ninh, thoáng qua một tia sáng không dễ phát hiện, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Thư Ninh." An Thiến an ủi vỗ nhẹ tay Thư Ninh, đôi mắt to trong suốt nhìn về phía Tô Sương đang phẫn nộ...