"Hừ!" Tô Sương thu hồi tầm mắt, cũng không tiếp tục nhìn Thư Ninh nữa.
"Nơi này chính là nơi sâu nhất của Ám dạ chi sâm."
Trong đoàn người truyền ra một thanh âm nhàn nhạt.
Có người nói, nơi sâu nhất của Ám dạ chi sâm có một nhân vật mạnh mẽ, vô số cường giả tới đây đều không thể sống sót trở ra, nhưng ở đây đồng thời cũng có không ít kì trân dị bảo.
Đây cũng là những thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người...
Đột nhiên, ở chỗ không xa trong bóng đêm vang lên một tiếng rít gào, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Phải nói thế nào đây? Đó không thể được xem là người, cùng lắm cũng chỉ là một quái vật đầu người mình thú, xấu xí không chịu nổi, một đầu tóc như gai nhọn phảng phất có thể xuyên thấu trái tim con người, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm những nhân loại nhỏ bé.
"Là Ma linh trong truyền thuyết!"
Mọi người biến sắc, tựa hồ không ngờ nhân vật cường hãn trong Ám dạ chi sâm lại chính là Ma linh! Có người nói thực lực của Ma linh đã ở cảnh giới vô thượng, chỉ dựa vào sức mạnh của bọn họ thì làm sao so được với nó?
Chẳng trách... chẳng trách nhiều cường giả đến nơi này đều bỏ mạng tại đây, gặp phải ma thú cường hãn như vậy, ngoài con đường chết thì còn có thể làm được gì chứ?
"Trốn!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức xoay người chạy xuống núi.
Bỗng nhiên, quái vật trên không trung khẽ nhúc nhích, sau đó tóc của nó như giống như những cái gai nhọn đâm về phía đám người đang chạy trốn, gai nhọn sắc bén đâm vào ngực bọn họ.
Máu tươi bắn ra, tựa như hoa hồng yêu diễm đến cực điểm.
Thân thể mọi người cứng đờ, ngã xuống mặt đất...
"Xong, lần này xong rồi!"
Chứng kiến tình cảnh này, tâm mọi người như tro tàn.
Bọn họ không nên tham vọng đi đến nơi này, nếu không thì đã không gặp Ma linh hung thần ác sát...
"Nhân loại nhỏ bé, dám xông vào địa bàn của bổn vương!"
Ma linh từ trên cao nhìn xuống đám người, nhấc chân đi về phía mặt đất.
Theo từng bước chân của nó, một cỗ khí thế cường hãn nổi lên, nháy mắt đã khiến mọi người khó thở...
"Kim Khải ca ca!"
Sắc mặt Tô Sương tái nhợt, vội vàng trốn sau lưng Kim Khải, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ma linh cường hãn trên không trung...
"Nó... nó là thứ gì vậy?"
An Thiến sợ run người, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.
Lúc này, có vài người đã không chịu nổi mà xé bùa truyền tống, thoát khỏi nơi này...
"Nguyệt Nhi, Thư Ninh, Thiên Thừa Ngôn, chúng ta cũng đi thôi!"
An Thiến cắn chặt môi, giơ tay xé lá bùa trên tay, nhưng lại không truyền tống được như những người khác mà vẫn đứng tại chỗ.
"Chuyện này... chuyện gì thế này?"
Nàng sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.
Thư Ninh và Thiên Thừa Ngôn cũng giống An Thiến, vô cùng kinh ngạc, nếu như không thể sử dụng bùa truyền tống, vậy tính mạng bọn họ cũng sẽ kết thúc ở đây.
"Ha ha!"
Lương Văn cười to hai tiếng, trào phúng nói: "Bây giờ đã hết thời hạn nửa tháng, cho nên, chúng ta đi đến đây cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, bây giờ dùng bùa truyền tống rời đi cũng sẽ không bị đào thải, đáng tiếc các ngươi không thể rời khỏi nơi này! Bởi vì ta đã động chân động tay vào bùa truyền tống của các ngươi, bây giờ nó chỉ là một đống giấy vụn mà thôi, ta sẽ không bồi các ngươi cùng chết ở đây!"