Lương Văn trào phúng nhìn Thiên Thừa Ngôn, thần sắc từ trên cao nhìn xuống tựa như không thèm để đối phương vào mắt.
Dưới ánh nắng sớm, dung nhan thanh tú của Thiên Thừa Ngôn trước sau như một, đôi mắt đen như một cái giếng cổ, bình tĩnh không gợn sóng...
"Thiên Thừa Ngôn, lần này ta sẽ cho ngươi thấy rõ sự chênh lệch giữa ta và ngươi."
Lương Văn giơ tay bắt lấy trường kiếm lơ lửng trong không trung, khí thế kinh thiên động địa, lấy tốc độ kinh người vọt về phía Thiên Thừa Ngôn.
Trong khoảnh khắc này, kiếm khí sắc bén làm ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, khóe môi gợi lên độ cong quỷ dị...
Mọi người mở to mắt nhìn một màn phía trước, đáy mắt lập lòe hưng phấn.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được cảnh thiếu niên bị chém đứt đầu, mà cảnh tượng đẫm máu như vậy lại thường làm bọn họ phấn khích nhất...
Nhưng đối mặt với những điều này, Mộ Như Nguyệt vẫn thản nhiên, bình tĩnh nhìn diễn biến....
Ngay tại thời điểm Lương Văn tới trước mặt Thiên Thừa Ngôn, hắn rốt cuộc cũng có động tác...
Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, dễ dàng bắt lấy trường kiếm sắc bén, trong nháy mắt, tất cả khí thế đều biến mất, trên lôi đài yên tĩnh lại...
Không sai, hắn xác thật chỉ dùng một tay bắt lấy trường kiếm, dễ dàng như cầm một cọng lông chim.
Mọi người đều trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu niên thanh tú kia, biểu tình giật mình như gặp quỷ, có người còn cả kinh không nói nên lời.
Một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, sắc mặt Lương Văn tái nhợt, thanh âm kinh hoảng: "Ngươi... ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?"
Tiểu tử này nhất định là mang theo pháp bảo gì đó, nếu không sao có thể đỡ được chiêu thức của mình?
Đúng vậy, nhất định là như thế!
Thiên Thừa Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, nắm tay dùng sức bẻ thanh kiếm trong tay thành hai đoạn...
Thân thể Lương Văn xẹt qua không trung, hung hăng ngã xuống đất, giờ phút này, trong lòng hắn khiếp sợ vô cùng, run rẩy nhìn thiếu niên đang đi về phía mình.
"Lương Văn, mấy năm gần đây ngươi ức hiếp ta, bây giờ tới lượt ta trả lại cho ngươi."
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, dung nhan thanh tú còn vài phần ngây ngô, nhưng lời hắn nói lại giống như một cái búa tạ, hung hăng đập vào lòng Lương Văn.
"Ngươi rốt cuộc dùng cái gì đánh bại ta?"
Lương Văn hoảng sợ la lên, hắn không thể tin được phế vật đã từng bị hắn không để vào mắt, hiện giờ lại có thực lực đánh bại hắn...
Trong khoảnh khắc đó, một cỗ lực lượng đánh thẳng vào đáy lòng hắn, cổ họng dâng lên một ngụm tanh ngọt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch.
Trên quảng trường yên tĩnh thật lâu, sau đó oanh động sôi trào.
"Trời ạ, đó là Thiên Thừa Ngôn của gia tộc Thiên Thừa?"
"Sao có thể! Hắn sao có thể tay không tiếp được công kích của một đỉnh thiên phú!"
"Ha ha, nếu như vậy mà còn nói hắn là phế vật, vậy Lương Văn là cái gì? Chỉ nhìn một thân khí thế kia, Thiên Thừa Ngôn đã mạnh hơn Lương Văn rồi."
Đúng vậy, giờ khắc này, quanh người thiếu niên tản ra khí thế mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng không thể nói thực lực của hắn thấp hơn Lương Văn, thậm chí thực lực của hắn còn cao hơn một bậc...