"Vô Trần, hiện tại còn cách Duy gia không xa nữa, dọc đường đi chúng ta đã trì hoãn một thời gian rồi, cũng không biết tình hình bên đó thế nào."
Trên không trung, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, khẽ cười nói.
Khóe môi nam nhân cong lên, thân hình thon dài hoàn hảo, đôi mắt tím tràn ngập nhu tình mật ý.
"Nguyệt Nhi, sắp tới rồi, đến lúc đó, nàng có thể gặp người thân...."
Tuy tới thế hệ của nàng, đã không còn thân thiết gì với huyết mạch Duy gia, nhưng dù sao đó cũng là người thân của mẫu thân, bất luận thế nào nàng cũng không thể mặc kệ.
Gần đến Vệ thành, tốc độ của hai người lại nhanh hơn một chút....
Trong Duy gia, một lão giả mặt ủ mày chau, than thở liên tục, còn Duy Tử Phương đứng bên cạnh hắn lại không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì...
"Tử Phương, sản nghiệp Duy gia chúng ta tổn thất bao nhiêu?"
Duy Tử Phương hơi rũ mắt, nói: "Cơ bản đều bị Lâm gia thâu tóm!"
Duy gia hiện tại đã sớm không còn được như trước, nếu không thì hắn cũng không đi tham gia trận tỷ thí kia, nhưng cuối cùng vì bất mãn với hai thế lực độc tài kia nên lựa chọn rời đi....
Có điều, Duy gia ngày càng suy yếu, đã tới nông nỗi khó có thể duy trì tiếp....
"Gia gia, hay là chúng ta đi tìm cô nãi nãi, nói không chừng nàng..."
"Đừng nhắc tới nàng trước mặt ta!"
Sắc mặt Duy Gia càng âm trầm, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn.
"Nếu không phải vì nàng, ngươi cho rằng Lâm gia sẽ to gan thâu tóm sản nghiệp của chúng ta sao?"
Nữ nhân kia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng!
Nếu không phải tại nàng, sao phụ thân lại chết sớm như thế?
Duy Tử Phương trầm mặc không nói.
Từ sau khi hắn trở về, Lâm gia ngày càng trả thù Duy gia ác liệt hơn, nguyên nhân trong đó không thể không liên quan đến vị cô nãi nãi kia.
Hắn cũng không biết rõ lắm, nghe phụ thân nói, quan hệ giữa gia gia và cô nãi nãi đã từng rất thân thiết, nhưng tại sao lại đi đến nước này, vì sao cô nãi nãi không niệm tình cũ, bất chấp tất cả đối phó Duy gia?
"Cữu cữu!"
Đột nhiên, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.
Trong lòng Duy Gia vui vẻ, ngẩng đầu nhìn người tới, hai mắt sáng lên.
Người tới khoảng bốn năm mươi tuổi, phong thái tuấn lãng, có lẽ vì được bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn mới hơn ba mươi, khuôn mặt có vài phần tương tự Thánh Nguyệt phu nhân.
"Tịnh Quân, ngươi đến rồi?"
"Cữu cữu, gần đây Duy gia xảy ra chuyện gì sao?"
Đậu Tịnh Quân khẽ cau mày: "Xem tình huống này, hình như gần đây Duy gia đã xảy ra chuyện gì đó..."
"Aizz!" Duy Gia nặng nề thở dài, cười khổ nói: "Còn không phải là mẫu thân ngươi sao, theo ta được biết, một thời gian trước người Đậu gia có tiếp xúc với người Lâm gia, sau đó Lâm gia bắt đầu công kích Duy gia mãnh liệt hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, Duy gia kiên trì không được bao lâu nữa..."
Sắc mặt Đậu Tịnh Quân cũng trầm xuống: "Tại sao nàng muốn làm như vậy?"
Trong trí nhớ của Đậu Tịnh Quân, mẫu thân cực kì hiếu thuận, kính yêu huynh trưởng, nhưng từ sau khi sinh tiểu muội thì hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng xa lạ...
Hắn nhớ, bắt đầu từ ngày đó, tính cách của mẫu thân thay đổi hoàn toàn, chẳng những làm ông ngoại tức chết, xa cách với Duy gia, bây giờ còn âm thầm giúp Lâm gia đối phó Duy gia....
Mà tiểu muội từ lúc mới sinh ra cũng không biết đã đi đâu!