Toàn thân Dạ Vô Trần tản ra khí thế lạnh lẽo, đôi mắt tím âm lãnh.
Oanh!
Cỗ khí thế lạnh thấu xương bắn về phía Lục Liễu, hất nàng ta văng ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
"Gia chủ!" sắc mặt Lục Liễu dữ tợn, phẫn nộ nhìn Dạ Vô Trần: "Ta đã đầu phục Thư Hoa trưởng lão của Thiên Ma Môn, nếu ngươi giúp ta, Thư Hoa trưởng lão nhất định sẽ trọng dụng ngươi."
Đậu Lâm nhíu chặt mày, trầm ngâm nửa ngày, hạ quyết tâm nhìn về phía đám người Dạ Vô Trần, lạnh lùng nói: "Nàng là phu nhân Đậu gia, các ngươi dám đối đầu với nàng ở Đậu gia ta, quả thật là muốn chết! Người tới, bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho ta!"
Sự thật ái thê đã chết, hắn rất khó tiếp nhận, nhưng điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là quyền thế và địa vị! Tạm thời còn chưa thể giết nữ nhân này...
Lục Liễu nở nụ cười đắc ý, tựa như đã sớm đoán được quyết định của Đậu Lâm.
Hắn rất yêu nữ nhân kia, nhưng so với nữ nhân kia, hắn càng yêu bản thân mình hơn....
"Phụ thân!"
Đậu Tịnh Quân biến sắc, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành thất vọng, lạnh lùng nhìn người cha mà mình vẫn luôn sùng bái, trong lòng tựa như có thứ gì đó sụp đổ...
Đó là người mà hắn vẫn luôn kính trọng...
Giờ khắc này, thế nhưng không chịu nổi một kích...
"Quân Nhi, đừng trách phụ thân, chờ đến khi ngươi đạt đến địa vị của ta, ngươi sẽ suy xét nhiều hơn, xa hơn" nét mặt Đậu Lâm lộ ra tia đau đớn, "Người tới, dẫn thiếu gia đi cho ta!"
"Vâng!"
Lập tức có hai người tiến lên, nhưng còn chưa tới gần Đậu Tịnh Quân, trên người hắn đã bộc phát khí thế cường đại, trực tiếp hất văng hai người kia ra xa.
"Cút ngay!"
Một tiếng thét này rơi vào tai, mọi người chỉ cảm thấy trái tim bị chấn động một chút.
Đậu Tịnh Quân nhìn Đậu Lâm lần cuối cùng, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, mặt không biểu tình nói: "Phụ thân, nếu ngươi khăng khăng như thế, ta cũng chỉ có thể đối địch với ngươi!"
"Làm càn!"
Đậu Lâm hung hăng đập bàn, phẫn nộ nói: "Ngươi vì người ngoài mà đối nghịch với cha ngươi sao?" "Bọn họ không phải người ngoài!" Đậu Tịnh Quân lạnh lùng nói, "Nàng, Mộ Như Nguyệt, là cháu gái ruột của Đậu Tịnh Quân ta, chảy cùng một huyết mạch với ta, nàng chính là nữ nhi của muội muội thất lạc bên ngoài!" Lục Liễu biến sắc, vẻ mặt dữ tợn nhìn Mộ Như Nguyệt. Nàng cư nhiên là ngoại tôn nữ của nữ nhân kia? Đáng chết! Sớm biết vậy thì lúc trước không nên để nàng ở lại Đậu gia! "Cái gì?" Đậu Lâm ngây ngân, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng là ngoại tôn nữ của hắn? Nhưng mà, hiện tại, nàng cũng xem như kẻ đich của hắn!
"Dù vậy thì sao?" Đậu Lâm khẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, "Mặc kệ là ai cũng không thể tổn hại đến lợi ích Đậu gia!"
Đúng vậy!
Bất luận kẻ nào cũng không thể tổn hại đến lợi ích Đậu gia!
Tuy hắn không muốn động thủ với ngoại tôn nữ của mình, nhưng đối với hắn, quan trọng nhất vẫn là quyền thế...
Ái thê đã sớm qua đời, đứa cháu ngoại này hắn chưa bao giờ gặp mặt, đương nhiên sẽ không có cảm tình gì, huống chi, tại sao phải vì nàng mà tổn hại lợi ích của mình?