Lúc này, Dạ Vô Trần đang nhìn chằm chằm hai người chiến đấu trên không trung.
Sắc mặt hắn cực kì âm trầm, đóa mạn đà la lộ ra tia sáng tà ác, đôi mắt tím lập lòe sát khí, siết chặt nắm đấm cố gắng kìm chế xúc động trong lòng...
Trong mắt bất kì nam nhân nào đều chỉ coi nữ nhân là phụ thuộc phẩm, thời điểm gặp nguy hiểm thì nên tránh phía sau nam nhân là được rồi.
Bất luận là nam hay nữ đều cho rằng việc này hết sức bình thường.
Nữ nhân, trời sinh là để được bảo hộ.
Nhưng cháu gái này của hắn thật đúng là kiên cường, nàng không cần bất kì ai bảo hộ, chỉ muốn dựa vào thực lực của mình mà tiến lên.
Phải sủng ái cỡ nào, nam nhân này mới có thể để nàng tùy ý làm theo tâm nguyện của mình? Cho dù trong lòng hắn đã rất lo lắng...
Đậu Tịnh Quân thầm cảm thán, hai người kia, quả nhiên người bình thường không thể so được....
"Nguyệt Nhi..."
Hắn ngước mắt nhìn nữ tử trong không trung, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Tiếng binh khí va chạm hỗn loạn, Mộ Như Nguyệt rút cửu thiên long viêm kiếm ra, kiếm khí sinh ra ngọn lửa cực đại, khí thế kinh thiên chém về phía Thư Hoa.
Thư Hoa hừ lạnh, không cho là đúng, trước mặt hắn bỗng xuất hiện vô số thanh kiếm chắn ngọn lửa kinh thiên kia lại, sau đó đẩy ngược về phía Mộ Như Nguyệt.
Không ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc đó, hai mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe sáng...
Trong lòng Đậu Vi Vi khẩn trương, nhìn chằm chằm nữ tử phong hoa tuyệt đại dưới ngọn lửa, đáy mắt ẩn hiện tia sáng lãnh liệt.
Lần này, nữ nhân kia chết chắc rồi!
Nàng nhịn không được ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười kiêu ngạo, tự đắc, ánh mắt như rắn độc nhìn Mộ Như Nguyệt...
Ngọn lửa kinh thiên ập đến, nháy mắt đã bao trùm thân thể Mộ Như Nguyệt.
"Không!"
Khóe mắt Đậu Tịnh Quân muốn nứt ra, la khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy sát khí nhìn về phía Thư Hoa.
Là bọn họ!
Là bọn họ hại chết cháu gái hắn!
Thân thể hắn đột nhiên run lên, nỗi tuyệt vọng và bi thống trong lòng đã biến thành lửa giận ngập trời... "Đã chết sao?" Đậu Lâm ngã ngồi trên ghế, trong lòng cảm xúc phức tạp. Dù thế nào, nữ nhân kia cũng là người thân có cùng huyết thống với mình, trơ mắt nhìn nàng bị giết như vậy, Đậu Lâm cũng chẳng vui vẻ gì... Nhưng vì lợi ích, hắn không thể không làm như vậy... Đậu Tịnh Quân phẫn nộ thét lên một tiếng, vọt về phía Thư Hoa, nhưng lúc hắn vừa định xông lên, một bàn tay đã đè chặt vai hắn lại. Đậu Tịnh Quân không thể nhúc nhích, vội vàng quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị phía sau. "Ngươi..." Tim Đậu Tịnh Quân run lên, bất giác nhìn theo tầm mắt nam nhân, vừa nhìn thấy, hắn lập tức bị dọa sợ...
Ngọn lửa giống như bị thứ gì đó từ từ hấp thu, nhanh chóng lộ ra thân ảnh bạch y, ngay sau đó, một cỗ khí thế cường hãn tràn ngập trong không trung, khuếch tán rộng ra...
"Cảnh giới chân nguyên!"
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời còn tưởng mình bị hoa mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...
Nàng đột phá?
Hơn nữa, còn đột phá tới cảnh giới chân nguyên rồi...