"Ngươi ở đây làm cái gì?" Ánh mắt Bắc Quân tối tăm, lập lòe lửa giận, "Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép bước vào đây nửa bước!"
Tim Tiêu Tĩnh run lên, cắn chặt môi, cúi đầu nói: "Vâng, nghĩa phụ."
Giờ khắc này, trái tim nàng co rút đau đớn không thể tự kiềm chế...
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may tên Bắc Quân biến thái kia rời đi, nếu không, dựa vào thực lực hiện tại nàng không cách nào đối phó hắn...
"Vô Trần..." nàng khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nỉ non, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được ngươi! Sau đó, cùng ngươi trở về..."
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tự đánh giá hoàn cảnh của mình hiện tại, mặc dù Bắc Quân không hạn chế tự do của nàng, nhưng nàng biết, nam nhân kia vẫn luôn âm thầm giám thị nàng...
"Thần khí thượng cổ?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, "Bất luận thế nào, ta phải lấy được thần khí kia!"
Sau núi, nam nhân tóc đỏ đột ngột mở măt ra, con ngươi đỏ như máu nhìn về phía nữ tử đang đi từ dưới chân núi lên. "Có việc gì sao?" Nam nhân khẽ cau mày, thanh âm ma mị khiếp người. Ánh mắt Tiêu Tĩnh lập lòe vài cái, khẽ cắn môi nói: "Sư huynh, nữ nhân tên Mộ Như Nguyệt kia đang ở trong Bắc Ma cung." "Ngươi nói cái gì?" Phượng Kinh Thiên đứng bật dậy, túm cô áo Tiêu Tĩnh, đôi mắt phượng ẩn chứa cuồng phong mãnh liệt, "Ngươi vừa nói cái gì? Nàng ở đâu?" "ở... Bắc Ma cung!" Phanh! Phượng Kinh Thiên vung tay vứt Tiêu Tĩnh trên mặt đất, hồng y xẹt qua không trung, nhanh chóng biến mất trước mắt nàng. Nhìn theo hướng Phượng Kinh Thiên rời đi, Tiêu Tĩnh khẽ rũ mắt, che đi tia âm lãnh nơi đáy mắt. Quyền uy của nghĩa phụ, nàng không dám xâm phạm.
Nhưng nàng phải khiến nữ nhân kia rời khỏi nghĩa phụ, cho nên, nàng cũng chỉ có thể lợi dụng nam nhân si tình Phượng Kinh Thiên này...
"Phượng công tử!"
Bên ngoài Bắc Ma cung, thời điểm Phượng Kinh Thiên vừa mới bước vào, liền có hai thân ảnh từ trên không trung hạ xuống.
"Ma chủ có lệnh, không cho phép bất kì ai vào nơi này."
"Cút ngay!"
Oanh!
Trên người Phượng Kinh Thiên bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, đánh hai người kia văng ra ngoài, sau đó trực tiếp lướt qua hai người, đi thẳng vào Bắc Ma cung...
Lúc này, Mộ Như Nguyệt đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, đột nhiên bị âm thanh đá cửa làm bừng tỉnh.
Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy dung nhan yêu nghiệt của nam nhân.
"Đi theo ta!" Phượng Kinh Thiên cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, vội vàng kéo nàng ra ngoài.
"Phượng Kinh Thiên!"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, không ngờ Phượng Kinh Thiên lại đến đây, nghĩ đến Bắc Quân tàn nhẫn, trong lòng nàng lại trầm xuống.
Thời điểm nàng muốn nói gì đó, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, chặn đường hai người.
"Các ngươi muốn đi đâu?"
Nam nhân một thân áo đen khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời, giống như được bao phủ một tầng sáng nhạt.
Thanh âm hắn trầm thấp, lại lạnh lẽo, mặt nạ vàng che đi dung mạo, ánh mắt lãnh liệt nhìn hai người phía trước.
"Phượng Kinh Thiên, ngươi muốn phản bội ta?"
Bắc Quân khẽ nheo mắt, từng bước từng bước đi về phía hai người, toàn thân tản ra hơi thở cường đại.