Mộ Như Nguyệt cười khổ, đáy lòng có chút phức tạp.
Nếu linh hồn xuyên qua, dĩ nhiên thi thể còn ở Trung Hoa, không biết lúc gia gia và đệ đệ nhìn thấy thi thể nàng, sẽ tuyệt vọng cỡ nào?
Huống chi, như vậy nàng cũng không có cách nào chứng minh thân phận.
Thi thể còn ở Mộ gia, ai có thể tin được nàng là Mộ Như Nguyệt chứ?
Mộ Hạo Thiên vừa đi tới từ đường thì nhìn thấy một nữ tử mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, tóc đen nhẹ bay, bóng lưng lộ ra hơi thở bi thương.
Tim Mộ Hạo Thiên run lên, nước mắt lưng tròng....
"Tỷ tỷ?"
Mộ Hạo Thiên nhịn không được cất tiếng gọi, bước chân lảo đảo đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt.
Là nàng sao? Nàng sẽ là tỷ tỷ mà hai năm nay mình vẫn luôn tưởng niệm sao?
Lúc này, Mộ Hạo Thiên không chú ý tới thời điểm hắn gọi "tỷ tỷ", thân thể nữ tử phía trước cứng đờ, chậm rãi xoay người lộ ra dung nhan tuyệt sắc.
Giống!
Quá giống, nữ nhân này thật sự quá giống tỷ tỷ!
Mộ Hạo Thiên không kiềm chế được tâm tình kích động, vội vàng vọt về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng lúc đến trước mặt nàng, hắn bỗng nhiên dừng chân...
"Không, ngươi không phải tỷ tỷ của ta! Tỷ tỷ đã chết, ngươi.... rốt cuộc là ai?"
Đúng vậy, tỷ tỷ đã chết, là hắn tự tay hỏa táng thi thể nàng, hiện giờ làm sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đứng trước mặt mình được?
Cho dù khí chất và dung mạo rất giống, nhưng cũng không có khả năng là tỷ tỷ của hắn....
"Ta..." đáy lòng gợn sóng dần bình tĩnh lại, Mộ Như Nguyệt cười khổ nói, "Ta là bằng hữu của tỷ tỷ ngươi, họ Tiêu."
"Bằng hữu của tỷ tỷ?" ánh mắt Mộ Hạo Thiên cổ quái nhìn nàng, "Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? Bằng hữu của tỷ tỷ ta đều biết..."
Mộ Như Nguyệt cười nói: "Cách đây ba năm một tháng bốn ngày, chúng ta quen nhau ở Mỹ, lần này trở về vốn muốn đến thăm nàng, ai ngờ... nàng đã bị người ta hại chết."
Ở Mỹ?
Mộ Hạo Thiên giật mình.
Hơn ba năm trước, đúng là tỷ tỷ có đi Mỹ một chuyến, chuyện này chỉ có gia gia và hắn biết, ngay cả hạ nhân của Mộ gia cũng chỉ cho rằng tỷ tỷ đang bế quan tu luyện.
Nữ nhân này thật sự quen tỷ tỷ ở Mỹ?
"Tỷ tỷ ngươi đã kể rất nhiều chuyện của ngươi cho ta nghe..." Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt ẩn chứa vẻ sủng nịnh, "Ngươi chín tuổi còn tè dầm, luôn thích bám theo nàng, lúc nhỏ thường bị người ta nhìn nhầm thành tiểu cô nương, lúc đi nhà trẻ có thích một cô bé, nhưng cô bé ấy lại nói nàng không thích đồng tính..."
Mặt Mộ Hạo Thiên đỏ bừng, nhưng lúc nhìn khung ảnh treo trên tường, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
Hắn cắn chặt môi, thống khổ nói: "Tỷ tỷ của ta... đã chết, là bị những người đó hại chết! Bất luận thế nào ta cũng phải báo thù cho tỷ tỷ, tuyệt đối không để những kẻ đã hại chết nàng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
Nỗi đau khổ trong mắt thiếu niên rõ ràng như thế làm Mộ Như Nguyệt suýt nữa nhịn không được nói ra thân phận của mình.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế, thử dò hỏi: "Có lẽ, linh hồn nàng trong thân thể một người khác thì sao?"
"Sao có thể?" Mộ Hạo Thiên cười khổ, "Chuyện này căn bản không thể xảy ra, tỷ tỷ đã chết! Việc ta có thể làm là báo thù cho nàng, bất chấp tất cả ta cũng nhất quyết muốn giết bọn họ!"