Giờ phút này, Sở Vận hối hận chưa từng có, mặt trắng bệch, khàn giọng quát: "Hạ Thụy, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi căn bản là ác ma, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
"Ha ha!" Hạ Thụy cười điên cuồng, "Dù không được chết tử tế ta cũng sẽ kéo ngươi và Thẩm Mặc cùng xuống địa ngục, Sở Vận, các ngươi hủy hoại ta, ta... cũng sẽ hủy hoại các ngươi, muốn sống cùng Thẩm Mặc cả đời? Mơ tưởng!"
Toàn thân Sở Vận mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Sao nàng lại quên mất, nam nhân luôn nói yêu mình này thật ra hắn yêu nhất chính là bản thân hắn, trước giờ hắn không hề có nhân tính, buồn cười là nàng vì muốn đối phó nữ nhân kia mà đến tìm hắn nhờ hỗ trợ...
Hiện tại, có hối hận cũng đã muộn...
"Tiêu tỷ tỷ, ngươi thật ra tính rời đi sao?"
Bên ngoài Mộ gia, Mộ Hạo Thiên mím môi, ánh mắt lưu luyến nhìn nữ tử trước mặt.
"Ân." Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu Mộ Hạo Thiên, nói: "Ta và Vô Trần muốn đến Mỹ một chuyến."
"Vậy khi nào ngươi trở về?" lông mi Mộ Hạo Thiên run run, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Làm xong chuyện sẽ trở về."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, bất luận thế nào nàng cũng phải đến Hạ gia, chỉ có khi nhìn thấy cha mẹ bình an vô sự, nàng mới có thể yên tâm thoải mái đối phó đám người này...
"Vậy.... ta chờ ngươi trở về." Mộ Hạo Thiên tươi cười nói.
Nụ cười này sáng lạn như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim Mộ Như Nguyệt...
"Nương tử", Dạ Vô Trần vươn tay ra, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ủy khuất nói, "Ngươi cũng không ôn nhu với ta thế này đâu..."
"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt trừng mắt hắn một cái, "Ngươi ghen với một đứa nhỏ làm cái gì, hơn nữa..."
Hơn nữa, Mộ Hạo Thiên là em trai ruột của nàng.
"Tiêu tiểu thư", Mộ Tranh hào khí nói, "Ngươi giúp đỡ Mộ gia, tuy nói là nể mặt cháu gái ta, lại khiến chúng ta cả đời khó quên, cho nên Mộ gia cũng là nhà của ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở về..."
Nhìn gương mặt quen thuộc này, ánh mắt Mộ Tranh hoảng hốt, giống như cháu gái đã mất hai năm trước lại xuất hiện trước mặt hắn...
Nhớ tới chuyện quá khứ, trong lòng Mộ Tranh đau xót, thần sắc ảm đạm.
Mộ Như Nguyệt vừa định nói gì đó, đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm.
"Mộ Hạo Thiên, ngươi giấu Sở Vận đi đâu rồi?"
Nghe thanh âm quen thuộc này, Mộ Hạo Thiên khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn nam nhân đang bước nhanh tới. Lúc này, nam nhân không còn phong độ như trước nữa, bộ dáng chật vật.
"Thẩm Mặc, ngươi tìm nhầm chỗ rồi, Sở Vận không có ở đây!"
"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, ánh mắt lãnh lệ nói: "Mộ Hạo Thiên, ngoài các ngươi ra, còn ai muốn bắt cóc Sở Vận? Nàng là bạn thân nhất của tỷ tỷ ngươi, ngươi lại vị một người ngoài mà đối với nàng như vậy, ngươi không sợ tỷ tỷ dưới cửu tuyền sẽ thất vọng sao?"
"Ngươi không xứng nhắc tới tỷ tỷ ta!" ánh mắt Mộ Hạo Thiên âm trầm, "Nếu ngươi đã lựa chọn tin tưởng Sở Vận thì ngươi không có tư cách thích tỷ tỷ của ta nữa! Mộ gia ta cũng không chào đón ngươi!"
Nghe Mộ Hạo Thiên nói vậy, trong lòng Thẩm Mặc khẽ run rẩy, thần sắc càng thất vọng hơn, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt...