Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 957: Đi hạ gia (7)



Không phải ngươi đã chết rồi sao?

Hai năm trước, nếu không phải vì nghe được tin tức này, phu quân cũng không bị Hạ Minh ám toán, rồi trở thành một người thực vật.

Nhưng hiện tại, con gái lại sống sờ sờ đứng trước mặt nàng...

"Mộ Như Nguyệt!" Hạ Minh biến sắc, "Ngươi đã chết, sao có thể xuất hiện ở đây?"

Người của hắn đã tận mắt nhìn thi thể nàng bị hỏa táng, còn chụp hình lại đưa cho vợ chồng Mộ Nguyên xem, vì sao một người chết lại có thể xuất hiện ở đây?

Điều này căn bản không khoa học!

"Ta không muốn chết, ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, dời mắt về phía Vân La, sắc mặt dịu xuống, "Mẹ, ta tới đón ngươi và cha về nhà."

Đúng vậy, nàng tới đón bọn họ về nhà...

"Không! Ta không thể trở về!" Vân La đã hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, kiên định nói.

Nguyên ca còn ở trong tay bọn họ, cho nên nàng tuyệt đối không thể trở về....

"Mẹ, yên tâm đi, ta đã phái người đi đón cha rồi", Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi về phía Vân La, đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường, "Cho nên, một nhà chúng ta rốt cuộc có thể đoàn tụ rồi, không còn ai có thể uy hiếp ngươi nữa..."

Đoàn tụ?

Vân La trợn tròn mắt không dám tin, một nhà bọn họ rốt cuộc có thể đoàn tụ sao?

"Ngươi nói bậy bạ cái gì?" Hạ Lộ Lộ phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, "Là mẹ ngươi câu dẫn cha ta, ngươi còn nói chúng ta uy hiếp nàng? Rõ ràng là nàng ta làm chuyện hạ tiện, vọng tưởng muốn gả vào hào môn thế gia, hơn nữa còn vứt bỏ người chồng trước! Chuyện này rất nhiều người đều biết, ngươi cho rằng ngươi có thể biện minh cho nàng sao?"

Trong mắt Hạ Lộ Lộ hiện lên tia ghen ghét, so với Vân La, Mộ Như Nguyệt còn tuyệt sắc khuynh thành hơn rất nhiều. Nhưng như vậy thì sao chứ? Mình sẽ nhanh chóng gả vào Tử gia, ngược lại, thân phận nàng ta vĩnh viễn thua kém mình...

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Lộ Lộ, chỉ một cái liếc mắt đã làm Hạ Lộ Lộ như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương, bờ môi khẽ run rẩy...

"Ngươi đừng quá coi trọng Hạ Minh, nói thật, mẹ ta còn chướng mắt hắn", Mộ Như Nguyệt nhìn Vân La, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về thôi."

"Tốt." Vân La khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng, nói: "Chúng ta về nhà...."

Đám người vừa yên tĩnh được một chút, hiện tại lại xôn xao náo nhiệt lên.

Không phải Vân La này muốn gả vào Hạ gia sao? Vì sao bây giờ lại muốn rời đi, chẳng lẽ đúng như lời nữ nhân này nói, nàng bị bức bách?

"Vân La!" Hạ Minh biến sắc, siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói, "Ngươi vừa nói cái gì?"

Xoẹt!

Vân La giơ tay xé lễ phục xuống, hung hăng ném trên mặt đất, thần sắc lạnh băng nhìn Hạ Minh.

"Hạ Minh, con gái ta tới đón ta, chúng ta sẽ lập tức trở về Mộ gia! Hơn nữa, những lời ngươi vừa nói, toàn bộ đều là giả dối! Ta và Nguyên ca là thanh mai trúc mã, ở bên nhau là chuyện đương nhiên, là chính ngươi muốn xen vào giữa chúng ta, nhưng mọi mặt người đều không so được với Nguyên ca, ta tất nhiên không chọn ngươi! Ngươi vì trả thù mà bắt chúng ta tới đây, còn lừa gạt chúng ta là Nguyệt Nhi đã chết, làm Nguyên ca rơi vào quỷ kế của ngươi, trở thành người thực vật, sau đó lại dùng tính mạng hắn uy hiếp ta phải gả cho ngươi! Đáng tiếc, ta không muốn làm bạn với ác ma, nếu ta thật sự phải gả cho ngươi, ta thà chết cũng sẽ không thất thân cho ngươi!"

Nghe những lời Vân La nói, có vài người nhịn không được chửi ầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.