Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 960: Một nhà đoàn tụ (1)



Cả giáo đường bất giác trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, nhỏ giọng nghị luận, còn một số người không phải võ giả thì châu đầu ghé tai, không rõ bọn họ đang nói cái gì...

Lúc này, Tử Dự không hề phát hiện sắc mặt Dạ Vô Trần đã trầm xuống, quanh người dần dần nổi lên cuồng phong mãnh liệt....

"Các ngươi quyết định thế nào?" Tử Dự cười lạnh, vẻ mặt không cho là đúng nhìn hai người phía trước, hắn cho rằng, dù những người này có cường đại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của Tử gia.

"Tử gia?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.

Tử gia này và Tử gia ở đại lục Trung Châu của Vô Trần có quan hệ gì? Là trùng hợp, hay là...

"Không sai, ta chính là người Tử gia!" Tử Dự cao ngạo hất cằm, "Nếu sợ thì chấp nhận điều kiện của ta đi."

Oanh!

Hắn vừa dứt lời liền một cỗ khí thế âm lãnh hất văng ra xa, phun một ngụm máu tươi, rồi hung hăng ngã mạnh xuống đất.

Dạ Vô Trần nhấc chân dẫm lên ngực Tử Dự, từ trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh lẽo mang theo sát khí: "Bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách lấy danh nghĩa Tử gia làm xằng làm bậy!"

"Ngươi nói cái gì?"

Tuy Tử Dự bị khí thế của Dạ Vô Trần dọa sợ nhưng vẫn ỷ mình có hậu thuẫn cường đại, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Dạ Vô Trần: "Ngươi nói ta giả mạo người Tử gia? Ta nói cho ngươi biết, ta là hàng thật giá thật, ngươi đừng mơ bôi nhọ ta trước mặt mọi người!"

Ngay thời điểm hắn còn đang cực lực biện minh, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào: "Xem ra nơi này rất náo nhiệt, gia chủ Hạ gia, không biết ngươi làm thế nào trả lại công đạo cho ta đây?"

Một đoàn người từ bên ngoài đi vào giáo đường.

Dẫn đầu là một đôi tuấn nam mỹ nữ.

Nữ tử dung mạo đoan trang, thần thái ưu nhã, nam nhân nắm tay nàng vô cùng tuấn mỹ, mơ hồ có thể thấy gương mặt có nét tương tự Dạ Vô Trần.

Ánh mắt Hạ Minh xuyên qua đôi nam nữ dẫn đầu, nhìn về phía lão giả phía sau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Tử Phong trưởng lão, hiện tại các ngươi tới quấy rầy hôn lễ của ta, có phải hơi quá đáng không? Ta đã nói Hạ Thụy không có ý đồ gì với thiếu phu nhân của các ngươi! Huống chi, các ngươi có phải là người Tử gia hay không còn chưa biết."

Tử Dự đã nói với hắn mấy người này nhất định là giả mạo, vậy hắn cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội Tử gia nữa....

"Hôn lễ của ngươi?"

Nghe vậy, nữ tử cười châm chọc nói: "Nàng là thông gia của Tử gia chúng ta, từ khi nào mà trở thành vợ ngươi rồi?"

"Ha ha!" Hạ Minh ngửa đầu cười to, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tử Dự, nói: "Ngươi là người Tử gia? Hừ, đừng cho là ta sẽ tin tưởng mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của các ngươi! Tử Dự là con rể của Hạ gia ta! Hắn nói không quen biết các ngươi, các ngươi làm sao có thể là người Tử gia?"

Nữ tử hơi sửng sốt, hỏi: "Tử Dự? Tử Dự này là ai vậy?"

"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh, "Ngay cả Tử Dự công tử cũng không biết, các ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là người Tử gia? Đừng ở chỗ này chi cho mất mặt xấu hổ, loại nữ nhân như Vân La, còn chưa đủ tư cách kết thông gia với Tử gia!"

Nếu đã xé rách mặt, Hạ Minh cũng không cần che giấu bộ mặt thật của mình trước truyền thông nữa, thần sắc kiêu căng ngạo mạn nhìn đôi nam nữ kia, trên môi là nụ cười trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.