"Mẹ", trên đường phố, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Nhan Nhược Khê, hỏi: "Chuyện là thế nào? Không phải năm đó các ngươi đã..."
"Kỳ thật ta cũng không rõ lắm", Nhan Nhược Khê lắc lắc đầu, "Lúc ta và phu quân tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi, những người khác trong Tử gia cũng vậy, chẳng qua, thân thể chúng ta đã bị hủy, chỉ còn cách đoạt xác trọng sinh... Sau đó, vì để những người khác trong Tử gia dễ dàng tìm được chúng ta, nên lại lần nữa lập ra một Tử gia ở đây, hơn nữa, dựa vào một số đan phương năm đó lưu lại để khôi phục thành dung mạo kiếp trước."
Vân La ngẩn ngơ: "Các ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?"
"Mẹ, chuyện này nói đến thì dài lắm, sau khi về nhà ta lại giải thích với ngươi."
Kiếp trước, kiếp này, còn có đại lục kia, làm sao vài ba câu là có thể nói rõ?
"Ừ." Vân La gật đầu, ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
Nữ nhi biến mất hai năm, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện...
Trung Hoa, Bắc Kinh.
Trên đường phố, một thân ảnh bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đó là một bé trai phấn điêu ngọc trác, mặc đồ cổ trang, nhìn giống như từ trong tranh bước ra, bộ dáng cực kì đáng yêu.
"Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?" Dạ Tư Hoàng nhíu mày, "Chẳng lẽ bị Mộ Dung Thanh Sơ lừa? Không phải hắn nói cha mẹ đang ở đây sao? Một nơi kì quái như vậy cũng có thể sống sao?"
Có ngựa sắt, bay bằng chim sắt, người thì mặc quần áo hình thù kỳ quái, đặc biệt là mấy nữ nhân kia, lộ ngực lộ chân, tất cả mọi thứ làm hắn sắp phát điên rồi.
Sớm biết nơi này kì quái như thế, hắn đã không nghe Mộ Dung Thanh Sơ lừa gạt đi tới nơi này...
"Em trai nhỏ, có phải ngươi bị lạc đường không?"
Một thanh âm trung khí hào sảng truyền đến, Dạ Tư Hoàng cau chặt mày, nhìn nữ tử mặc cảnh phục bên cạnh.
"Cha mẹ em ở đâu? Ta đưa em về, hoặc là em đi cùng ta về sở cảnh sát trước, rồi liên hệ với người nhà của em."
Đáy mắt Dạ Tư Hoàng xẹt qua một tia sáng, hắn mới đến nơi này, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh ở đây, quả thật cần có người hỗ trợ.
"Vậy thì cảm ơn a di", Dạ Tư Hoàng nở nụ cười đáng yêu, ngây thơ nói: "Nương ta họ Mộ, tên là Mộ Như Nguyệt, không biết a di có biết mẹ ta đang ở đâu không?"
"Nương?" nữ cảnh sát sửng sốt, "Trên đời này còn có người gọi mẹ là nương? Lại còn mặc quần áo cổ trang..."
Bé trai này thật quá kì quái.
Nữ cảnh sát bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi thôi, em trai nhỏ, nói kỹ càng tình huống của cha mẹ cho ta biết, ta sẽ phụ trách đưa em về với cha mẹ em."
Cha mẹ?
Dạ Tư Hoàng nhíu mày, cha mẹ trong lời nữ nhân này nói hẳn là cha nương rồi...
Trên ngọn núi phía sau Mộ gia, Mộ Tranh đang nôn nóng chờ đợi, ánh mắt thường xuyên liếc về phía cửa, thần sắc lo âu.
Đúng lúc này, hai bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
"Nguyên Nhi, Vân La?"
Mộ Tranh ngây ngẩn, mừng như điên chạy về phía hai người, kích động nói: "Các ngươi rốt cuộc đã trở lại...."