Mộ Như Nguyệt ngồi trước gương, tùy ý để Vân La chải tóc cho mình.
"Nguyệt Nhi, chúng ta nhất trí tổ chức hôn lễ theo nghi thức cổ đại, bất quá, Nguyệt Nhi của ta mặc quần áo tân nương cổ đại rất đẹp."
Trong lòng Vân La cảm thán, tuy nói hai đứa đã sớm thành thân, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gả con gái, dĩ nhiên cảm thấy luyến tiếc....
"Nghi thức thành thân cổ đại quả thật không tệ, ít nhất rất có phong cách cổ xưa."
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ càng thêm sinh động: "Mẹ, sau khi tổ chức hôn lễ, nói không chừng không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải rời đi..."
Tay Vân La khẽ run lên, hít sâu một hơi, nói: "Nhanh như vậy đã phải đi sao?"
"Vâng, ở đó có bằng hữu đang chờ ta, còn có nam nhân không tiếc hi sinh tính mạng để giúp ta đến Trung Hoa, ta phải xác định hắn còn sống hay không!"
Lông mi Mộ Như Nguyệt run run, xuyên qua gương nhìn nữ tử phía sau, nói: "Lúc đó, Tử gia sẽ rời đi cùng ta, mẹ, hiện giờ đại lục quá nguy hiểm, ta còn có kẻ thù chưa giải quyết, chờ khi nào ta giải quyết xong những người đó, ta sẽ quay lại đón các ngươi cùng đến đại lục."
Thực lực của vợ chồng Tử Thần và Nhan Nhược Khê khá mạnh, có năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất khi gặp nguy hiểm có thể chạy trốn, nhưng vợ chồng Mộ Nguyên và Vân La thì không.
Thực lực của bọn họ quá yếu, đến đó, nói không chừng sẽ trở thành nhược điểm của nàng...
Chỉ có khi nàng dọn dẹp sạch sẽ tất cả nguy hiểm, đứng trên đỉnh cao, mới sẽ không ai dám động vào bọn họ...
"Được, Nguyệt Nhi, ngươi nhất định phải chú ý an toàn, đừng quên cha, mẹ, ông nội và Hạo Thiên đều ở đây chờ ngươi, bất luận thế nào cũng phải an toàn trở về, đến lúc đó, Mộ gia chúng ta đều theo ngươi đến thế giới kia."
Sau đó, không bao giờ tách ra nữa...
"Mẹ", Mộ Hạo Thiên từ ngoài cửa bước nhanh đến, "Đi thôi, mọi người đều đang chờ bên ngoài..."
Mộ Như Nguyệt đội khăn hỉ, được Vân La dìu ra cửa...
Hôn lễ của thiếu chủ Tử gia và tiểu thư Mộ gia, người giới cổ võ dĩ nhiên đều tề tụ đông đủ, dù sao đây cũng là cơ hội nịnh bợ Tử gia, sao có thể bỏ lỡ được?
Lúc này, bên ngoài Mộ gia, một bé trai phấn điêu ngọc trác ngước mắt nhìn cánh cửa cao lớn, đôi mắt ánh lên vẻ vui sướng.
"Ta có thể cảm nhận được hơi thở của cha mẹ ở bên trong!"
Mộ Dung Thanh Sơ nói không sai, cha mẹ đều ở đây...
"Tiểu gia hỏa", Hồng Anh hơi ngẩn ra, vội vàng kéo tay Dạ Tư Hoàng, nói, "Nơi này canh gác nghiêm ngặt, không thể tùy tiện đi vào, hơn nữa, mọi người đều biết Mộ Như Nguyệt chưa sinh con, làm sao có đứa con trai lớn như vậy? Người ta sẽ nghĩ là ngươi muốn phá hôn lễ, tất nhiên sẽ không cho ngươi vào, cho nên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn..."
Dạ Tư Hoàng cười lạnh: "Ta muốn vào, không ai ngăn cản được!"
Giọng nói trẻ con non nớt lại khí phách như vậy làm Hồng Anh bất giác buông lỏng tay ra...
"Hồng Anh, sao ngươi lại đến đây?"
Lúc nàng đang nhíu mày trầm tư, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm trào phúng: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham dự hôn lễ của thiếu chủ Tử gia? Bất quá, nhìn tình huống này hình như ngươi không có thiệp mời, không thể vào trong!"