Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 971: Trở về (2)



Sao nàng có thể không rõ nữ tử này đang khuyên nàng nhận lễ vật, bất giác trong lòng tràn ngập cảm kích: "Mộ cô nương, ta hiểu rồi, chờ đến lúc thực lực của ta đủ cường đại, ta sẽ có thể giúp đỡ càng nhiều người, cũng có thể cống hiến cho Trung Hoa!"

Vừa dứt lời, một cái bình ngọc ném về phía Hồng Anh, nàng giơ tay tiếp nhận bình ngọc, ánh mắt sùng bái nhìn nữ tử tuyệt mỹ phía trước.

Trước đây nàng đã nghe danh Mộ Như Nguyệt rồi, hiện giờ thần tượng đứng gần trong gang tấc, còn cho nàng đan dược, nàng thật sự rất kích động...

"Hạo Thiên", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, cười nói, "Giúp ta đãi khách."

"Tỷ, ngươi yên tâm đi, khách của ngươi cũng là khách của ta, ta sẽ thay ngươi tiếp đãi chu toàn." Mộ Hạo Thiên cười nói, thật ra hắn cũng rất tán thưởng Hồng Anh hào sảng, anh khí này.

Nếu đổi thành người khác, chắc đã sớm nhận đan dược rồi, chỉ có nàng cự tuyệt dụ hoặc như thế...

Chỉ điểm này đã chứng tỏ nàng không giống những người tham lam kia...

"Nương!" Dạ Tư Hoàng cười cười nhìn về phía Hồng Thiên Khải sắc mặt tái nhợt, "Mấy người này vừa rồi đã khi dễ Hoàng Nhi, Hoàng Nhi không muốn nhìn thấy bọn họ, làm sao bây giờ?"

Hồng Thiên Khải biến sắc, vội vàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, ta..."

"Hạo Thiên, bọn họ là ai?" Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn đám người Hồng gia.

Mộ Hạo Thiên nhướng mày, nói: "Hình như là người Hồng gia."

"Hồng gia? Chúng ta có mời người Hồng gia à?"

"Không có." Mộ Hạo Thiên khẳng định, lắc lắc đầu, thế lực Hồng gia quá yếu, không có tư cách tham dự hôn lễ hôm nay...

"Nếu đã không mời..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Vậy không cần để bọn họ vào Mộ gia, Vô Trần, chàng thấy thế nào?"

Từ đầu đến cuối, Dạ Vô Trần chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, không mở miệng nói chuyện, lúc này nghe Mộ Như Nguyệt hỏi, hắn cười khẽ, tà mị nói: "Nàng quyết định là được, Tử gia chúng ta do nàng làm chủ..."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nắm tay Dạ Tư Hoàng, đi vào trong, không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của anh em Hồng gia...

"Hồng Anh."

Hồng Thiên Khải rốt cuộc không rảnh quan tâm nhiều, lập tức bắt lấy tay Hồng Anh, đau khổ cầu xin: "Mộ cô nương hình như rất coi trọng ngươi, ngươi cầu tình giúp ta đi, bất luận thế nào chúng ta cũng muốn tham dự hôn lễ, hiện tại chỉ có ngươi là hi vọng của Hồng gia chúng ta, ngươi không thể vong ơn phụ nghĩa!"

Để có được thiệp mời, Hồng gia đã tốn gần hết cả gia tài, nếu bây giờ bị ngăn bên ngoài, cha mà biết được sẽ đánh chết hắn.

Hồng Anh lạnh nhạt rút tay ra, lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, chỉ vì ta đã giúp đỡ con trai của Mộ cô nương nên nàng mới cho ta tham dự hôn lễ, ngươi muốn ta cầu tình cho ngươi, sợ là tìm nhầm người rồi, ta không có năng lực lớn như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có ân gì với ta, sao lại nói ta vong ân phụ nghĩa? Hồng Thiên Khải, ngươi nói lời này thật buồn cười!"

"Ngươi..." Hồng Thiên Khải biến sắc, "Ngươi thấy chết không cứu? Hồng Anh, đừng quên trên người ngươi chảy huyết mạch Hồng gia, ngươi lại đối xử với người Hồng gia như thế? Bọn họ đúng là đã sinh ra một con bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa rồi!"

"Ngươi..." Hồng Anh tức xanh mặt, trong mắt như phun ra lửa, nhưng nhiều hơn là thất vọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.