Một tiếng rống làm toàn bộ Thiên Hoàng phủ khiếp sợ, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn qua, ngây ngốc nhìn con cự long màu đen bay lượn trong bóng đêm...
Tiêu Tĩnh vẫn luôn đứng quan sát ở chỗ tối nhịn không được lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Nàng thật không ngờ Mộ Như Nguyệt không những là đan dược sư đỉnh thiên giai, mà nhi tử của nàng còn là ma thần tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử!
Nghĩ đến đây, nàng lại rùng mình...
Xong rồi, lần này nàng thật sự gây đại họa rồi, nghĩa phụ cũng không cứu được nàng...
"Ma long, ta không muốn nhìn thấy thiên kiếp xuất hiện nữa!"
Tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác, tóc bạc tựa tiên, mắt đỏ tựa ma, hắn là hợp thể của tiên và ma, trên người tản ra hơi thở băng hàn.
"Rống!"
Ma long rống một tiếng, trong miệng phun ra long tức màu đen nháy mắt bao phủ lôi vân (đám mây phóng thiên lôi), sau đó nhanh chóng biến mất giữa không trung...
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt nhìn về phía tiểu hài tử, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có...
Có điều, sau khi tiêu diệt vân lôi, ma long nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện, giờ khắc này bầu trời lại khôi phục yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống đại sảnh...
Phụt!
Dạ Tư Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi ngã xuống đất.
"Tiểu Hoàng Nhi!"
Mộ Như Nguyệt biến sắc, vội vàng rời khỏi vòng tay Dạ Vô Trần, chạy đến ôm lấy thân thể nho nhỏ kia.
"Hoàng Nhi!!!"
Nhìn tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch, Mộ Như Nguyệt cực kì đau lòng, nàng làm mẫu thân mà còn để nhi tử phải bảo hộ mình....
"Nương..." Dạ Tư Hoàng yếu ớt mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười đáng yêu, "Ta... không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Cuối cùng hắn vẫn không nói thật hậu quả của việc vận dụng năng lực này cho Mộ Như Nguyệt biết.
Cưỡng chế triệu hồi ma long đến đây, hắn phải trả một cái giá rất đắt! Không những khiến hắn càng khó khôi phục và nâng cao thực lực, mà còn lộ ra tung tích, nếu những người kia biết được, nhất định sẽ tìm tới hắn...
"Tiểu Hoàng Nhi", Mộ Như Nguyệt ôm chặt Dạ Tư Hoàng vào lòng, "Lần sau không được làm chuyện như vậy nữa."
Mặc dù Tiểu Hoàng Nhi chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Mộ Như Nguyệt sao có thể tin tưởng rằng hắn sẽ không phải trả giá?
Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc mềm mượt như lụa, trái tim đau đớn như bị xé rách.
Những hài tử khác đều trưởng thành dưới sự bảo bọc của cha mẹ, mà hai nhi tử của nàng đều phải theo nàng rơi vào hiểm cảnh...
"Mẫu thân, Hoàng Nhi vốn định lệnh cho ma long giết người kia, nhưng thời gian của nó không đủ, cần phải rời đi... cho nên tên thành chủ kia vẫn phải để mẫu thân tự xử lý, hiện tại Hoàng Nhi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được", Mộ Như Nguyệt cười ôn nhu, ôm thân thể nho nhỏ chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, "Vô Trần, đây là Tử kim đan, có thể tăng thực lực chiến đấu của chàng!"
Mộ Như Nguyệt giơ tay ném đan dược về phía Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần tiếp nhận Tử kim đan, trong đôi mắt tím lộ ra sát khí: "Nếu không phải vì hắn, thê nhi ta cũng sẽ không bị thương, cho nên..."