Nhìn một màn trước mắt, Sử Hồn bị dọa choáng váng, toàn thân phát run, giờ khắc này, trong lòng hắn rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.
Đôi phu thê này đặc biệt như thế, lúc đầu hắn chỉ cho là trùng hợp thôi, không ngờ lại là kết quả này...
"Nói, làm thế nào rời khỏi Hoàng Thiên phủ?" Mộ Như Nguyệt tiến lên, từ trên cao nhìn xuống nam nhân thê thảm phía dưới, thanh âm lạnh lẽo băng hàn.
"Ngươi... nếu ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sử Hồn đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, run giọng nói.
Đây chính là điều kiện cuối cùng hắn có thể dùng để đàm phán...
"Không nói phải không?" khóe môi Mộ Như Nguyệt nhếch lên, cười như không cười nói.
"Ta..."
Vừa nói được một chữ, nữ tử đã hung hăng nhấc chân đạp vào cổ tay hắn, đau đớn kịch liệt làm hắn la hét khàn cả giọng.
"A a a!"
Giờ khắc này, Sử Hồn sợ hãi chưa từng có, từ sau khi trở thành thành chủ Hoàng Thiên phủ, hắn chưa từng gặp thất bại, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng...
Hắn hiểu rõ, đôi phu thê này nhất định sẽ không tha cho hắn...
"Tự ngươi lựa chọn, nói, hay không nói?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, mặt không biểu tình nói.
Sử Hồn cắn chặt môi: "Ta sẽ không nói!"
Nói thật, trong lòng Sử Hồn rất hối hận, sớm biết nàng chính là người trong lời tiên đoán thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đắc tội hai người bọn họ.
Nếu không, sau này gặp tai ương diệt thế, hắn cũng không cách nào sống sót...
Nhưng dù sao cũng không thoát khỏi cái chết, vậy không bằng hắn kéo cả nàng ở lại Hoàng Thiên phủ, để khi những cường giả kia đến, nàng có lẽ có thể giúp Hoàng Thiên phủ tránh được một kiếp.
Cho đến thời khắc cuối cùng, Sử Hồn cũng không quên tính kế Mộ Như Nguyệt.
"Nếu ngươi không chịu nói..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại một chút, "Vậy, ta cũng chỉ có thể khiến ngươi sống không bằng chết!"
Tim Sử Hồn run lên, vừa mở miệng, một viên đan dược đã bắn vào trong miệng hắn.
Hắn vội vàng moi đan dược ra, nhưng đan dược vừa vào miệng đã hóa thành nước chảy xuôi xuống cổ họng, nửa ngày cũng không ói ra được.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Thân thể Sử Hồn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, giận dữ hét lên.
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Vạn thế xuyên tâm đan!"
Vạn thế xuyên tâm đan làm người ta thống khổ như bị vạn tiễn xuyên tim, nhưng lại không thể chết.
"A!!!"
Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, Sử Hồn liền ôm chặt ngực ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Đau!
Đây là nỗi đau đớn hắn chưa bao giờ phải thừa nhận!
Giống như có một bàn tay mạnh mẽ xé nát trái tim hắn, sau đó chậm rãi khép lại, rồi xé toạc ra, cứ lặp đi lặp lại như thế...
"Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Nói ra phương pháp rời khỏi Hoàng Thiên phủ, hay là... vĩnh viễn chịu đau đớn như thế, vĩnh viễn không ngừng!"
Vĩnh viễn?
Làm sao có thể chịu đựng? Một khắc hắn cũng không chịu nổi...
"Ta... ta nói", Sử Hồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, "Ở... ở trên tế đàn bên kia có con đường rời khỏi Hoàng Thiên phủ, bây giờ có thể buông tha ta chưa?"
Mộ Như Nguyệt cười cười: "Ta đáp ứng tha cho ngươi lúc nào?"
"Ngươi..." Sử Hồn biến sắc, "Ngươi nói chuyện không giữ lời! Ngươi rõ ràng đã đáp ứng..."