Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 14: Kịch chiến trên vách núi



Phanh! Phanh!

Song chưởng va chạm nhau, lực lượng to lớn trùng kích, dư âm đánh bay cả ba người, lảo đảo tiến về phía trước.

Thân thể Mộ Thất Tử chấn động, máu tươi từ yết hầu trào ra, sắc mặt khẽ biến, lông mày nhíu chặt đáy mắt hiện lên một tia lo sợ hướng về Nguyệt Hi.

“Mộ Thất Tử, ngươi hãy chết đi cho ta.”

Tên hắc y cười lạnh, miệng phun máu tươi nhưng lại vận sức đánh thêm một chưởng bao trùm Mộ Thất Tử.

Không ổn!

Mộ Thất Tử biết không thể lui, lập tức ngưng tụ linh khí hộ thể, vận dụng toàn lực chống đỡ một chiêu của hai tên hắc y.

Bang…

Chưởng ấn va chạm nhau, lập tức đánh bay Mộ Thất Tử về phía vực sâu hun hút sau lưng.

Hắn còn muốn lần nữa vận chuyển linh khí, nhưng đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này.

Phanh!

Tên hắc y dùng một chưởng đánh tan linh khí hộ thể của Mộ Thất Tử, trực tiếp đánh vào thân thể, Mộ Thất Tử phun một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo kém chút rơi xuống vách núi.

“Ha ha… Mộ Thất Tử ta xem ngươi còn trốn chỗ nào!” Tên hắc y đắc ý cười lớn, tiếp tục vận chuyển linh khí, dùng toàn bộ thực lực muốn đem một quyền đánh chết Mộ Thất Tử.

Ngay lúc này, Nguyệt Hi không chần chờ, nhanh chóng hướng tới hai tên hắc y phi ra hai chiếc ngân châm, phi châm rời tay, xé gió mà đi.

Vút!

Ngân châm cắm thẳng huyệt thái dương, hai tên hắc y tròng mắt trợn lớn, thân thể cứng đờ ngã gục xuống mặt đất, đến lúc mất mạng vẫn không thể tin nổi nữ nhân bọn họ xem thường vậy mà lại có thể giết chết mình.

Cuối cùng đã chết.

Nguyệt Hi sắc mặt thả lỏng, khóe miệng khẽ giương lên.

Đám người này giao chiến một trận với Mộ Thất Tử đã sớm bị trọng thương, lúc này lại không hề phòng bị cuối cùng đến lúc chết vẫn không thể tin nổi lại bị nàng giết chết.

“Nha đầu thật không tồi.” Mộ Thất Tử chịu đựng đau nhức trong cơ thể, hướng về nàng nhàn nhạt nói.

Nguyệt Hi đến gần Mộ Thất Tử, thấy hắn vẫn còn mở miệng được, xem ra một chưởng đấy cũng không lấy nổi tính mạng của hắn.

Nguyệt Hi cười nhạt, nam nhân này quả thật đúng là tiểu cường. Thương thế như vậy mà vẫn không lấy nổi tính mạng của hắn thật là quá sức tưởng tượng.

Hai người đứng trên vách đá, lại xem nhẹ tên hắc y ngã xuống đất vẫn không đứng lên, lặng lẽ đến gần âm thầm vận chuyển toàn bộ linh khí còn lại, dùng hết sức lực, hướng hai người đánh ra một quyền.

“Mộ Thất Tử, vách núi này là nơi chôn thân của phu thê các ngươi thật không sai, các ngươi đi xuống đi!”

Nguyệt Hi cùng Mộ Thất Tử thẳng tắp ngã xuống vách núi, không nghĩ đến tên này còn chưa chết, có thể đứng lên ám toán bọn họ.

Nguyệt Hi sắc mặt tái nhợt, trong mắt hàn quang chớp động, chớp mắt đã thấy Mộ Thất Tử đánh ra một đòn phong nhận, một trận cuồng phong bốc lên, tên hắc y vừa rồi còn đắc ý dào dạt đứng trên vách núi, nháy mắt liền bị cuốn bay kêu thảm rơi xuống vách núi.

Trước khi rơi xuống, nhìn tên hắc y Nguyệt Hi trong đầu không khỏi dâng lên một tia giễu cợt.

Lần này còn không chết, xem ra chỉ sợ vị trí tiểu cường của Mộ Thất Tử phải bị lung lay rồi.

Rơi xuống với tốc độ cao, làm cho Nguyệt Hi trái tim kịch liệt nhảy lên, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chẳng qua nàng cũng không vì vậy mà cam tâm chịu chết.

Chỉ cần còn chưa có chết, liền không thể buông tha!

Nguyệt Hi nhanh chóng lấy ra một chiếc châm cài tóc, cánh tay phải cầm chặt lấy, hung hăng dùng sức hướng về vách đá đâm tới.

May mắn linh lực còn chưa bị nàng dùng hết, cho nên Nguyệt Hi đâm tới, liền đem châm đâm trúng vách đá. Chỉ là tốc độ của nàng rơi xuống rất nhanh, kim châm đâm lên, lực xé rách cường đại, nhất thời kém chút liền đem cánh tay nàng gãy đứt.

Đột nhiên bàn chân bị người bắt chặt, lực lượng gia tăng thiếu chút liền không chống nổi.

Cúi xuống phía dưới, nhìn nam nhân đang nắm chặt bàn chân mình khiến nàng thiếu chút liền tức đến bất tỉnh.

Tên nam nhân vô sỉ này vậy mà cư nhiên dám đụng đến chân nàng, đã vậy còn thôi đi hắn vậy mà còn không chút mặt mũi vào lúc này cư nhiên cầm chặt bàn chân nàng không chịu buông.

Cũng may nàng đột phá võ giả lại còn là hỗn độn thể nên cơ thể mạnh hơn người thường không biết bao nhiêu lần, vì vậy mới có thể chịu được áp lực nắm chặt cây châm còn sức nặng của một người trưởng thành.

Hai mắt to tròn trừng lớn nhìn Mộ Thất Tử, con ngươi xinh đẹp dường như đang cảnh cáo hắn.

Nếu còn không buông ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Mộ Thất Tử thấy vậy khẽ bật cười.

“Nha đầu ngươi đừng tuyệt tình như vậy chứ, vách núi sâu như vậy ngã xuống chẳng phải thịt nát xương tan sao, hơn nữa cơ thể ta bây giờ rất đau nhức a.” Mộ Thất Tử nhíu mày, ra vẻ thống khổ, nàng muốn hắn có bao nhiêu đau đớn hắn liền diễn ra bấy nhiêu cho nàng xem.

Thật ra hắn cũng không hề sợ chết nhưng cảm nhận khối nhuyễn ngọc trong tay bảo hắn thế nào cũng không cam lòng buông tay.

Bàn chân nàng thật mềm, đầu ngón chân tinh xảo khiến người xúc động muốn đem làm bảo bối.

Nghĩ vậy, Mộ Thất Tử không nhịn được càng thêm nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.