Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 29: 29: Sở Lam





Không thể dùng máu của Thanh Lang do đặc tính tàn bạo của nó, tuy là vật dẫn tốt để trung hòa La Âm Thảo cùng Cương Huyết Mộc nhưng lại không thể loại bỏ hoàn toàn tạp chất dẫn đến một lò luyện ra kết quả đều là phế đan.


Hàn Lương càng xem càng chú tâm, lẩm bẩm nói: “Không thể dùng máu của Thanh Lang, ta có thể dùng máu của Phong Lang để thay thế.
Tuy hiệu quả trung hòa giảm đi vài phần nhưng so với Thanh Lang lại ôn hòa hơn rất nhiều..."

Nhìn thấy Hàn Lương ngây người rồi đột nhiên tươi cười, Phượng Nguyệt Hi sắc mặt càng lúc càng đen, bộ dáng này của Hàn Lương thật là đủ mất mặt.


“Không đúng, chỉ dựa vào máu của Phong Lang thì không thể luyện thành đan, máu của Phong Lang tuy ôn hòa nhưng lại không thể bù lại linh tính của Thanh Lang.”

Hàn Lương vừa dứt lời, Phượng Nguyệt Hi nhanh chóng chỉ cho ông ta một loại dược liệu còn lại.


“Chu Quả!”

Nhìn thấy dược liệu này, Hàn Lương không khỏi sững sờ, mang theo vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Phượng Nguyệt Hi.


Loại quả này không hề trân quý mà ngược lại so với những dược liệu khác càng thêm phổ thông.
Tùy tiện đi dạo một vòng kinh thành cũng có thể mua đến hàng bao Chu Quả.



Có thể nói, Chu Quả chính là đồ ăn yêu thích của tiểu hài tử, một đồ vật không đáng tiền như vậy ai có thể nghĩ tới đem làm dược liệu luyện đan.


Theo từng dòng chữ ghi trên giấy, Hàn Lương ánh mắt dần dần phát sáng…

Không sai!

Chu Quả tuy không quý giá, nhưng lại có thể ngưng tụ linh tính, còn có thể đề thăng hiệu quả của đan dược.
Mà trọng yếu nhất Chu Quả có thể đồng thời hấp thu những dược liệu còn lại, biến hóa thành linh dược cho bản thân sử dụng.


Chỉ máu của Phong Lang là chưa đủ để thành đan nhưng có thêm Chu Quả thì hiệu quả lại được đề thăng đáng kể.
Đan phương này không uổng cho một cái tên Bổ Nguyên đan, đơn giản chỉ dùng đến một loại quả phổ thông làm dược liệu đã là việc mọi người không dám nghĩ đến.


Đan phương đã hoàn, Hàn Lương nóng lòng muốn thử, vội vàng sai người đem toàn bộ linh dược đưa cho Phượng Nguyệt Hi.


“Nha đầu đây là tất cả linh dược ngươi cần, lần sau ngươi muốn linh dược thì cứ đến Đan Dược các tìm ta, nếu đan phương này thật đúng như ngươi viết chắc chắn ta sẽ làm theo quy ước ban dầu.”

Vừa dứt lời, còn không để Phượng Nguyệt Hi phản ứng, Hàn Lương nhanh chóng đi vào một căn phòng luyện đan, bộ dáng gấp gáp hiển nhiên đối với Bổ Nguyên đan vô cùng mong chờ.


Phượng Nguyệt Hi cho linh dược vào nhẫn trữ vật, nàng cũng không lo lắng Hàn Lương không thể luyện thành Bổ Nguyên đan, tuy đan phương đã sớm thất truyền từ lâu nhưng dù sao cũng chỉ là đan dược nhất giai cơ bản nếu Hàn Lương không thể luyện thành thì thật hổ thẹn với thân phận Luyện Đan sư nhị giai của mình.


Đan Dược các bên trong, Lâm Tú Ảnh cùng Tư Hàn Duệ đi dạo một vòng thật lâu cũng chưa tìm đến linh dược nàng muốn, Lâm Tú Ảnh trong lòng không khỏi sinh khí.


Vừa muốn xoay người rời đi, hai người liền thấy Phượng Nguyệt Hi từ trên lầu đi xuống.


“Phượng muội, lúc nãy ta với muội còn chưa xong chuyện đâu tại sao muội lại đột nhiên rời đi rồi.” Lâm Tú Ảnh bước nhanh đi tới Phượng Nguyệt Hi phía trước, tức giận quở trách.



Phượng Nguyệt Hi tùy ý liếc nhìn nàng một cái, sau đó không để ý tới nàng mà bước thẳng ra khỏi Đan Dược các.


“Đáng ghét.
Đứng lại cho ta!” Lâm Tú Ảnh giận tím mặt, nàng bị phụ thân sủng ái đã quen, Phượng Nguyệt Hi vài lần miệt thị đã sớm đem nàng tức giận.


Vừa muốn ra tay với Phượng Nguyêt Hi, nàng liền bị một giọng nói làm cho hoảng sợ.


“Tú Ảnh muội còn không dừng tay!” Hành động của nàng khiến cho Tư Hàn Duệ tức giận không nhẹ.


Tư Hàn Duệ ánh mắt băng lãnh, cả người tỏa ra khí tức nghiêm nghị.


“Muội…” Lần đầu tiên bị nhị ca trách mắng lại thêm Phượng Nguyệt Hi không để ý đến mình, Lâm Tú Ảnh được sủng ái từ nhỏ còn chưa từng chịu qua ủy khuất lúc này khóe mắt nhịn không được đỏ lên.


Đáng chết Phượng Nguyệt Hi, nếu không phải nàng, ta làm sao sẽ bị nhị ca mắng.


Tư Hàn Duệ trông thấy dáng vẻ của nàng, biết mình nặng lời, giọng điệu liền thay đổi.


“Được rồi, muội lần sau còn như vậy ta nhất định sẽ báo cho cữu phụ.” Thanh âm mềm mỏng hướng về nàng chỉ là ánh mắt một mực chuyên chú thật lâu sau mới dời khỏi bóng dáng yểu điệu kia.





Thư phòng Phượng gia, hai người nam nhân ngồi đối diện nhau, một người là gia chủ Phượng gia hiện tại Phượng Thiên, người nam nhân còn lại là Sở Lam.


Nếu nói Phượng Thiên là một bảo đao chưa ra khỏi vỏ, luôn luôn ẩn khí tức trên người thì Sở Lam chính là một thanh đao đã rời khỏi vỏ, cả người một thân huyết lệ.
Chỉ có người tắm máu từ chiến trường mới có thể luyện thành một thân sát khí quanh người.


Phượng Thiên khẽ nhấp ngụm trà, thật lâu sau đối với người trước mặt mở miệng.


“Sở Lam, ngươi cảm thấy Phượng gia đối với ngươi như thế nào?”

Dường như đã biết từ trước, đối với câu hỏi của Phượng Thiên, Sở Lam không có chút bất ngờ, giọng nói vô cùng kiên định: “Phượng gia đối với ta ân trọng như núi, nếu không có Phượng gia chắc chắn sẽ không có ta ngày hôm nay, chỉ cần ngài sai bảo cho dù có nhảy vào núi đao biển lửa ta cũng không chối từ.”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.