Anh Nguyễn... đợi anh làm
xong, xin anh hãy nói cho tôi biết, nhìn tôi chảy máu, run rẩy bên dưới cơ thể
anh, anh vui sướng nhường nào? Đợi anh làm xong, xin anh hãy nói cho tôi biết,
chà đạp tôi như vậy, anh vui sướng nhường nào?
Cuộc sống là gì? Chính là khiến chúng ta dùng phần lớn
thời gian trải qua đau khổ, đồng thời giải quyết nỗi đau khổ đó.
Khi Nguyễn Thiệu Nam gọi điện đến, Vị Hi và Như Phi
đang sắp kết thúc công việc trở về nhà.
Vị Hi nhìn tên Nguyễn Thiệu Nam lóe sáng trên màn
hình, di động là do anh tặng. Sau khi ném vỡ điện thoại cũ của cô, anh liền mua
cái này cho cô, còn kêu Uông Đông Dương đích thân mang tới trường học.
Di động mẫu mới nhất, giá cả đương nhiên không rẻ. Khi
Vị Hi nhận chiếc di động, danh bạ điện thoại đã lưu một dãy số. Số máy di động,
số máy văn phòng, số máy nhà của Nguyễn Thiệu Nam, số máy bàn của thư kí, số máy
của lái xe... thậm chí đến số điện thoại của trợ lí của anh cũng có.
Di động vẫn không ngừng reo, Vị Hi nghe máy.
“Vị Hi, anh nhớ em”.
Rất hay, một câu nói đơn giản dứt khoát, chỉ thẳng tới
trái tim người ta, Vị Hi dường như có thể nhìn thấy nét mặt chân thật đáng tin
cậy của Nguyễn Thiệu Nam bên đầu
kia điện thoại.
“Muộn quá rồi, em muốn về nhà…”. Vị Hi thử giãy
ra.
“Tro của mẹ em có phải nên tìm một chỗ tốt hơn một
chút, để người chết được an nghỉ không?”. Anh chậm rãi nói, ngữ khí nhẹ nhàng,
nhàn nhạt không có một chút tình cảm.
Chuyện này không thể thương lượng. Vị Hi nhìn bầu trời
cao, xa, gió cuốn theo những bông tuyết, rất lạnh, nhưng không lạnh bằng vài ba
câu của anh.
“Anh bảo lái xe đến đón em”. Đây là câu trần thuật,
không phải câu nghi vấn. Anh vĩnh viễn biết điểm yếu của cô ở chỗ nào, cũng
không cho rằng cô có bản lĩnh cự tuyệt.
Vị Hi cảm thấy đau thương từ tận sâu thẳm trái tim, cô
hỏi: “Anh ở đâu? Tự em đến”.
Nguyễn Thiệu Nam tựa hồ
có phần ngạc nhiên, hơi ngừng lại một lát mới nói: “Anh ở công ty, em biết chỗ
đó”.
Vị Hi buông điện thoại, nhìn Như Phi, hơi áy náy, nói
với cô ấy: “Như Phi, cậu về nhà một mình nhé ”.
Như Phi nắm cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng: “Có chuyện
gì không?”.
Vị Hi lắc đầu cười gượng, “Sẽ không có chuyện lớn.
Nhưng…”. Trong mắt cô đầy vẻ chua
xót lạnh giá, “Mình không muốn có lần sau nữa”.
Nguyễn Thiệu Nam đứng
trên tầng cao nhất của tập đoàn Dịch
Thiên, nhìn bông tuyết bay liệng ngoài cửa sồ. Những
bông tuyết trắng xóa, khẽ nhảy nhót tung bay, bọc
đêm khuya thành thế giới xen kẽ màu trắng bạc.
Có lẽ do ánh đèn Neon, bầu trời giây phút này đỏ thẫm
kìlạ, giống như máu
tươi nhuộm lồng ngực đêm. Dưới chân là thành phố đèn đuốc sáng trưng, vì ở khu thương
nghiệp sầm uất nhất nên cho dù đã nửa đêm nơi đây vẫn phồn hoa không giống nơi
nhân gian.
Rất ít người biết, chủ tịch tập đoàn Dịch Thiên lại có
căn phòng sinh hoạt khá lớn ở trên tầng cao nhất của công ty. Sau khi tiếp nhận
Dịch Thiên, anh liền gọi người biến phòng họp tầng cao nhất thành quy mô hiện
nay.
Ở đây có phòng ngủ, thư phòng, phòng tắm, nhà vệ sinh
độc lập, phòng bếp, thậm chí còn có một quầy bar nho nhỏ. Mỗi lần làm việc tới
khuya, anh đều nghỉ ngơi tại đây. Vì vậy thời gian ở lại nơi này thậm chí còn
nhiều hơn ở nhà.
Thực ra ngoài làm việc còn có một nguyên nhân khác, đó
là anh thích nơi đây hơn hẳn ngôi biệt thự gần biển ấy.
Người luôn đứng ở chỗ cao mới có thể biết người phía
dưới nhỏ bé nhường nào. Mới có thể răn đe bản thân mãi mãi đừng làm người nhất
cử nhất động phải nghe theo kẻ khác.
Chà, sống yên ổn nghĩ
đến ngày gian nan...
Ding dong! Tiếng thang máy, anh có thang máy riêng đi
thẳng lên trên này. Nguyễn Thiệu Nam đặt li rượu xuống, mở cửa, nhìn thấy một
người tuyết.
Cả người Vị Hi đều màu trắng, quần áo, đầu tóc, lông
mày, đến trên lông mi cũng phủ bông tuyết. Căn phòng ấm áp, tuyết nhanh chóng
hóa thành nước, giống như trận mưa lớn, nhưng mưa này khác mưa giữa hè, lạnh
buốt.
Nguyễn Thiệu Nam sững sờ đứng ở cửa mất ba giây, tựa
hồ không nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt anh, toàn thân cô không chỗ nào
khô cả.
Anh khóa cửa, lặng lẽ, cũng mặc kệ cô, tự mình đi vào
một căn phòng khác. Vị Hi đứng ở đó, giống như con mèo lang thang ướt sũng,
chân trần, nước trên đầu từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà
sáng bóng có thể soi gương.
Khi Nguyễn Thiệu Nam trở ra lần nữa, tay cầm khăn
bông, không nói gì liền vứt lên đầu cô. Vị Hi đang định lấy xuống, chân liền
rời nền nhà, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì người đã bị anh bế xốc lên.
Anh bế cô vào nhà tắm, vứt thẳng vào bồn. Bồn tắm hình
chữ nhật của anh rất lớn, đến quần áo cũng chưa cởi ra, Vị Hi liền bị ngập
trong nước.
Nước rất nóng, giống như vô số mũi kim châm, như phải
chịu hình phạt, Vị Hi ôm lấy mình, bất giác co vai lại. Mặt nước đột nhiên dâng
lên, cô bị một cánh tay khóa lại trước ngực.
Nguyễn Thiệu Nam một tay ôm cô, một tay tùy tiện đặt
lên thành bồn, lưng dựa vào mép bồn, mắt hơi khép.
Anh mím chặt môi, cằm căng ra, yết hầu trượt lên trượt
xuống, bàn tay đặt trên thành bồn nắm chặt, dường như cố gắng hết sức ngấm ngầm
chịu đựng điều gì đó.
Thích ứng với nhiệt độ của nước, cơ thể Vị Hi dần dần
ấm lên, nhưng quần áo vẫn chưa cởi, thời gian lâu liền ngứa ngáy khó chịu,
không nhịn được ngọ nguậy.
“Sao vậy?”. Nguyễn Thiệu Nam mở mắt. Động tác của cô rất
khẽ, nhưng anh quá nhạy bén.
“Em hơi khó chịu”.
Nguyễn Thiệu Nam xoay người cô, để cô đối mặt với anh.
Vị Hi lúc này mới phát hiện, dáng người anh đẹp ngoài
sức tưởng tượng của cô. Cao to, kiểu mẫu chuẩn mực, chẳng trách mặc gì cũng
đẹp. Có lẽ anh thường xuyên vận động, cơ bắp nổi lên, mỗi một thớ thịt đều rất
tráng kiện, ẩn giấu nguy hiểm khó đoán và thú tính chờ bộc phát.
Lòng cô phát run, bất giác co lại phía sau, nhưng
Nguyễn Thiệu Nam một tay túm lấy cằm cô, quan sát từng biểu hiện của cô, “Ở bên
anh, có phải em mãi mãi đều khó chịu?”.
“Là anh muốn em đến. Anh chỉ nói anh nhớ em, không nói
nhớ em thế nào. Nếu như vậy khiến anh không
hài lòng, vậy thì lần sau muốn em biểu hiện ra sao, xin anh thông báo trước ba
ngày”.
Điều này gần như một sự
khiêu chiến.
Lời vừa thốt ra, Vị Hi liền
hối hận, biết rõ mình không nên chọc giận anh, kết
quả của việc nhất thời buột miệng
chẳng qua cũng chỉ là trứng chọi đá, châu chấu đá xe mà thôi.
Quả nhiên, Nguyễn Thiệu Nam hơi dùng lực một chút, liền ép
cô vào cạnh bồn. Góc độ vừa vặn sẽ không khiến cô khóchịu, nhưng muốn
vùng thoát thì không đủ lực.
Anh luôn như
vậy, đưa ra quyết định trong lúc nói cười. Đến nỗi sợ hãi của cô đối với anh,
anh cũng đều có thể khống chế vừa khéo. Anh chưa hề
ép cô tới mức liều mạng vật lộn,nhưng có thể
khiến cô sợ anh tới tận xương tủy.
Khi môi anh hạ xuống, mang theo hơi thở khiến người ta
choáng váng, tim Vị Hi cuộn lại, gương mặt vừa có chút ửng hồng trong phút chốc
trắng bệch, cơ thể bất giác cứng lại.
Tình trạng này, hoàn cảnh này
khiến cô nhớ đến cái đêm long trời lở đất ấy, dường như trong nháy
mắt cô hồi tưởng toàn bộ mọi thứ trải qua tối đó, sóng to gió lớn một
lần nữa trào dâng trong lòng, một lần nữa bị người khác xay thành bột, chiếm
đoạt sạch sẽ.
Cô không dám nhìn anh, nghiêng mặt run rẩy. Anh lại
cười, bỡn cợt bên tai cô: “Sợ đến như vậy,
lại còn chọc giận anh?”.
Nguyễn Thiệu Nam thấy người phía dưới cơ thể
mình im lặng nhìn anh, nỗi bi thương uất ức tràn ngập đôi mắt của người trong
vòng tay anh, bất giác anh thở dài, lại di chuyển tới bên tai cô, dịu dàng thì
thầm, “Đừng sợ, đừng vì chuyện lần trước mà hận
anh, cũng đừng vì chuyện khác mà oán trách anh. Anh cũng
giận chính mình, vốn dĩ thứ trong
lòng anh muốn không phải như thế, nhưng lại
dùng những thủ đoạn quá quắt đối với em. Nhưng Vị Hi,
nếu thực sự có cách khác, anh cũng sẽ không ép em như vậy. Vì
thế đừng sợ anh, cũng đừng trốn anh. Em không biết, dáng vẻ đó của em khiến anh
buồn biết chừng nào đâu”.
Anh hôn cánh môi cô, dịu dàng đến say mê, “Giống nhưchúng
ta trước đây, được không? Trước đây em rất thích dính lấy anh, em không biết,
khi đó anh rất hi vọng em nhanh chóng lớn lên.
Nhưng giờ em lớn lên rồi, lại xa lánh anh. Vị Hi, em muốn gì, em phải cho anh
biết. Chỉ cần thứ em muốn, thứ em thích, thì không
có gì anh không thể làm được. Dù em muốn sao trên trời, anh cũng hái xuống cho
em, được không?”.
Sao trời? Trong lòng anh biết rõ điều cô cần không
phải thứ đó, nhưng lại
dùng những lời như vậy để dỗ dành
cô ư? Cô muốn thế nào, lần trước ở bờ biển đã nói rõ ràng rành mạch, nhưng câu trả
lời của anh là, cả đời này, có nghĩ cô cũng đừng nghĩ đến.
Vị Hi nghiêng mặt qua, lãnh đạm nói: “Hôm nay gặp vài
việc, tâm trạng em rất xấu...”.
Nguyễn Thiệu Nam không nói gì, nhưng tay lại hướng tới
áo cô. Vị Hi bị giật mình, như thế nào cũng không nghĩ anh sẽ như vậy, chỉ có
thể lùi ra sau, một tay túm áo, toàn thân ướt sũng, co lại trong góc, giống như
con chuột nhỏ đáng thương.
Anh kéo cô lại gần, không cho cô lộn xộn, buồn cười
nhìn cô, “Em không phải muốn mặc quần áo để tắm đấy chứ?”.
Cô đương nhiên không muốn, nhưng... Vị Hi cảm thấy mặt
mình nóng bừng.
Anh dán sát tai cô khẽ cười: “Anh sớm đã nhìn thấy
rồi, em còn xấu hổ cái gì nữa?”.
Anh hôn lên lưng cô, nóng bỏng run rẩy. Phát hiện ra
sự khác thường của cô, anh khẽ cười dùng cánh tay vòng quanh vai cô, dùng mái
tóc ướt sũng vuốt ve gương mặt cô.
“Sao em để tóc dài vậy? Qua thắt lưng rồi nhỉ?”. Anh
vén tóc cô sang một bên, sợi tóc đen xõa trong nước, giống như thủy tảo lay
động.
“Từ sau năm mười bốn tuổi em chưa từng cắt, khi mọc
dài ra thi thoảng cắt đi một chút. Đáng tiếc, chất tóc của em không đủ tốt, chỉ
có thể để tới đây”.
“Dùng nhiều chất bảo vệ tóc có tốt hơn không?”. Anh
nắm lọn tóc, cảm nhận nó trơn mượt trong tay, “Cứ nuôi tóc đi, anh thích như
vậy”.
Cô chun mũi, “Rất phiền”.
“Phiền nhường nào?”. Anh xoay cằm cô, cố ý tranh cãi,
“Còn phiền hơn sinh con ư?”.
Cô cười, lúc này lại không sợ anh nữa, “Phiền hơn sinh
con, vừa khó gội vừa khó chải, không tin tự anh thử xem?”.
Anh bật cười, ôm cô, líu ríu bên tai cô, “Nuôi đi, sau
này anh giúp em...”.
Cô muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không lên tiếng.
Đột nhiên rất lưu luyến không khí như vậy, hai người bên nhau giống như vợ
chồng, làm những việc ngốc nghếch vô vị, tán gẫu những chuyện không quan trọng,
chuyện nhà chuyện cửa, củi gạo dầu muối, bất giác là cả một đời.
Nhưng cô biết, niềm vui ngắn ngủi này là lấy trộm. Khi
cười thỉnh thoảng sẽ mang theo cả nỗi hốt hoảng. Nụ cười ấy liền ngưng đọng
trên gương mặt, dường như một loại kí hiệu nào đó, tưởng niệm một thời quá khứ
vui vẻ.
Thời gian không thể đi ngược, lịch sử cũng không thể
viết lại, chuyện thế gian cũng luôn đi theo hướng nó nên phát triển, không thể
hủy bỏ, không thể đảo ngược.
Mỗi lần nghĩ tới đây, chỉ trong nháy mắt tất cả niềm
vui đều biến mất trong không khí, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Hóa ra niềm vui cũng có thể không có ngày mai, đây
thực sự là việc khiến người ta đau lòng...
“Đúng rồi, chuyện gì khiến em không vui?”. Anh tì cằm
lên vai cô, bàn tay dịu dàng nhào nặn bầu ngực cô, hơi thở ấm áp bên tai cô, lo
lắng được mất của cô không hề ảnh hưởng đến anh. Anh lúc này thực sự rất vui,
một niềm vui hiếm có xuất phát từ nội tâm.
Chẳng qua là vài câu thủ thỉ dịu dàng, một cái ôm thân
mật đã khiến anh vui đến như vậy. Việc khiến anh vui hóa ra đơn giản đến vậy,
cô thực sự không ngờ.
Cô kéo bàn tay không ngoan ngoãn của anh ra, cười
cười, “Đều là mấy chuyện vặt thôi, anh sẽ không thấy hứng thú đâu”.
“Không được! Kể cho anh nghe”. Anh cắn vai cô, đột
nhiên ngang ngược giống như một đứa trẻ.
Cô cười tránh anh, nhưng bồn tắm nhỏ như vậy, có thể
tránh đi đâu được chứ? Cô nghĩ một chút rồi kể tóm tắt chuyện của CoCo cho anh
nghe.
Nguyễn Thiệu Nam nghe xong, trầm mặc trong giây lát
rồi hỏi cô: “Có phải cô ấy khiến em liên tưởng đến điều gì không?”.
Vị Hi đột nhiên sững lại, Nguyễn Thiệu Nam không nói
gì nữa, chỉ khẽ hôn lên cổ cô, “Anh xong rồi, em cứ từ từ tắm nhé”.
Cô nghe thấy tiếng nước, anh quấn khăn tắm rồi đi ra.
Nhiệt độ trong phòng tắm không thay đổi nhưng Vị Hi
lại cảm thấy lạnh. Cô nhìn ngón tay mình trắng bệch vì ngâm trong nước ấm, nước
chảy từ kẽ tay xuống, lòng bàn tay trống không. Nắm chặt tay thành nắm đấm, thứ
nắm trong tay chỉ là hư không.
Cô quay mặt sang, nhìn thấy áo sơ mi nam của anh đặt
cạnh bồn tắm, chắc anh cố ý để lại đây. Quần áo cô vẫn chưa khô, đoán chừng ở
đây cũng không có quần áo ngủ thừa.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, rút khăn bông lau người. Sau
đó cầm áo sơ mi lên, chất liệu đắt tiền, được cắt may tinh tế, đến cúc áo nho
nhỏ ở cổ tay cũng đều làm từ đá quý màu xanh, tỏa ra thứ màu sắc tĩnh mịch dưới
ánh đèn.
Vị Hi còn nhớ trước đây Nguyễn Thiệu Nam thích mặc áo
sơ mi trắng, hồi còn học đại học, áo sơ mi của anh chỉ là loại bình thường
nhất. Nhưng luôn giặt sạch sẽ trắng tinh, khi cô áp mặt lên có thể ngửi thấy
mùi thơm dìu dịu của xà phòng, giống như hoa tử đinh sẽ trắng tinh, khi cô áp
mặt lên có thể ngửi thấy mùi thơm dìu dịu của xà phòng, giống như hoa tử đinh
hương trong đêm mùa hạ, dịu dàng dưới ánh trăng nhàn nhạt. Đó là mùi hương
khiến người ta an tâm, dựa vào lòng anh thì cả đời không muốn rời xa.
Nhưng bây giờ, sờ vào hoa văn đẹp đẽ, tinh tế trên áo
sơ mi lại khiến cô cảm thấy xa lạ. Nên nói rằng ngoài những phút giây có thể
khiến cô nhớ lại quá khứ, tất cả mọi thứ hiện tại của anh đều khiến cô cảm thấy
xa lạ.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ là một khoảng sân rộng rãi, đèn
Neon muôn màu muôn vẻ vây xung quanh, ở giữa có một hồ bơi nhỏ, đối diện với
cảnh đêm phồn hoa của thành phố.
Vị Hi không nhịn được lại cảm thán lần nữa, có tiền
thật tốt. Ai có thể nghĩ đến việc xây bể bơi ở nơi cao như vậy? Cho dù nghĩ
được thì mấy người có thể làm được?
Vẫy vùng trong trăng thanh gió mát trước sự phồn hoa
của thành phố, thoải mái biết nhường nào?
Thế mà chủ nhân của căn hộ chỉ ngồi uống rượu vang
trước cửa sổ phòng ngủ, dường như không định xuống nước. Nghĩ một chút cũng
đúng, thời tiết hôm nay tựa hồ không thích hợp.
“Qua đây ngồi đi”. Anh vỗ vỗ tấm đệm trên sàn.
Vị Hi bước qua, tóc vẫn ướt sũng, nước nhỏ giọt, áo sơ
mi rộng, cô xắn tay áo lên, vừa đi vừa dùng khăn bông lau tóc.
Nguyễn Thiệu Nam rót một cốc trà cho cô, một mình uống
rượu. Vị Hi phát hiện anh uống rất nhiều, một lát đã thấy đáy bình.
“Em có biết bơi không?”. Không khí có phần ngưng đọng,
anh hình như nhất thời không tìm ra chủ đề gì, buột miệng hỏi.
Vị Hi nhìn dòng nước phản chiếu ánh trăng, cười cười,
“Em xưa nay vẫn sợ bể bơi, cho dù là bể bơi lớn hay nhỏ, cũng chưa hề xem thi
đấu bơi, thậm chí đến nhìn nước trong bề bơi cũng sẽ thấy ghét".
“Vì sao?”. Anh hơi tò mò.
Vị Hi bưng cốc trà thấp giọng nói: “Nếu một người đã
từng bị người khác hết lần này đến lần khác dìm trong nước rồi lại kéo lên, em
nghĩ anh ta cũng sẽ giống em”.
“Cái gì?”. Anh rất kinh ngạc.
“Anh hai em Lục Nhâm Hi...” Vị Hi nhìn chăm chú nước
bể bơi bên ngoài, cả người đột nhiên có chút yếu ớt, lồng ngực run rẩy một cách
dữ dội. Cô không biết mình có đủ dũng khí để nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra
khi ấy hay không. Cô chưa từng muốn nghĩ lại mọi thứ trong quá khứ, Những cảnh
ngộ khiến người ta căm phẫn, những áp bức và lăng nhục đáng sợ, những ngày
tháng không thấy ánh sáng. Cô không muốn nói ra, anh vĩnh viễn sẽ không thể
biết.
Cô mãi mãi không thể quên kì nghỉ hè năm đó, anh hai
Lục Nhâm Hi của cô, đứa con thông minh nhất, được coi trọng nhất nhà họ Lục rốt
cuộc làm biết bao chuyện khiến người ta căm phẫn đối với cô.
Cô kể cho Nguyễn Thiệu Nam, Lục Nhâm Hi đã làm thế nào
để từng lần rồi từng lần dìm cô xuống nước, lại làm thế nào để từng lần rồi
từng lần túm cô lên. Mỗi lần anh ta đều muốn cô nhìn vào mặt anh ta, có lúc
trước mắt cô là một mảng tối đen, có lúc có thể lờ mờ nhìn thấy ánh mắt chế
giễu của anh ta. Phổi cô đau như muốn nổ tung, nước tràn vào khí quản, cổ họng
như bị dao cắt, khoang mũi như bị lửa thiêu. Cho tới khi cô không chịu nổi
nữa... Cô bắt đầu cầu xin anh ta, vừa khóc vừa kêu, dùng tất cả mọi phương thức
cầu khẩn anh ta. Nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn không buông tha cho cô. Sau
khi anh ta hưởng thụ xong lại một lần nữa ấn cô xuống.
Khi nói những lời này, giọng nói của cô mang theo sự
run rẩy không thể khống chế được, dần dần lộn xộn, ngắt quãng. Ánh mắt cô cứng
nhắc, vẻ mặt đờ đẫn, giống như búp bê bị mất lớp son.
Cánh tay Nguyễn Thiệu Nam ôm cô bất giác mạnh hơn,
ngón tay siết chặt thêm chút nữa, cơ hồ muốn bấm vào da thịt cô.
Nhưng Vị Hi không hề có cảm giác với tất cả mọi thứ,
cô không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy sự căng thẳng của người đàn ông này.
Cô không chút đề phòng, ngã vào dòng nước lũ của kí ức, giống như ngã xuống vục
thẳm không đáy.
Đột nhiên cô quay mặt sang, mạnh mẽ nhìn anh chăm chú,
“Anh biết nỗi sợ hãi anh ta trút lên em là gì không? Không phải bạo lực, không
phải cái chết, mà là một thời điểm nào đó trong cuộc đời anh có một người có
thể khiến anh sống không bằng chết. Mà thời gian ấy không thể dự đoán, không
cách nào tính trước, nó giống như cái bóng dưới ánh mặt trời theo anh như hình
với bóng, nó sẽ từ từ rút cạn anh...”.
“Đừng nói nữa!”. Nguyễn Thiệu Nam không thể nghe tiếp,
anh túm chặt cánh tay cô, “Đùng nói nữa...”.
Nhưng Vị Hi lại cười, nụ cười trắng bệch dưới ánh
trăng mát lạnh hiện rõ chút kì dị, “Anh không nghe nổi ư? Có phải anh ta khiến
anh liên tưởng đến điều gì không?”
Anh ngước mạnh đôi mắt hung ác lên, giống như con báo
săn bị chọc giận, dùng ánh mắt có thể mổ bụng con mồi. Anh hung hăng túm lấy
cô, ấn cả người cô lên cửa sổ, cơ hồ muốn khảm cô vào trong tấm kính.
“Em cố ý. Anh rít qua kẽ răng, “Mỗi một việc em làm
ngày hôm nay, mỗi câu nói, thậm chí mỗi hành động, mỗi vẻ mặt, có phải em đều
đã lên kế hoạch trước rồi không?”.
“Anh nói xem?”. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
Anh túm lấy vai cô, gần như muốn xé nát cô, “Sao em có
thể đáng sợ như vậy? Quả thật anh không dám tin!”.
Vị Hi nén cơn đau kịch hệt ở bả vai, nhìn anh có chút
thê thảm, “Rốt cuộc là ai đáng sợ?
Nếu anh hỏi lòng không thẹn, bây giờ hà tất phải thẹn quá hóa giận? Việc em
làm, lời em nói hôm nay khiến anh cảm thấy khó chịu ư? Vậy còn
em, hai tháng nay, em sống thế nào? Anh có thể từng lần từng lần ép em vào
đường cùng, lại đưa cho em một sợi dây cứu mạng. Em giống như bị
người ta từng lần nhấn xuống nước, lại bị người ta từng lần kéo lên. Quá trình
này... đúng, giống nhưhuấn luyện chim ưng[1]. Khi
nào em không chịu nổi nữa anh mới có thể hài lòng. Cho nên, lần đầu tiên, anh liền không
cho em nhắm mắt, anh bắt em mở mắt nhìn
anh, thấy bản thân bất lực biết bao, tuyệt vọng biết bao. Mỗi một bước anh đều
tính toán cả, anh muốn em không dám cự tuyệt anh, đến nằm mơ cũng phải mơ thấy
anh…”. Đột nhiên cô cười, “Đây thực
sự là một sự hủy hoại lãng mạn, anh nhất
định cho rằng bản thân mình là vị thánh tình yêu vĩ đại nhất trên
thế giới này, đúng không?”.
[1] Huấn
luyện chim ưng: Người cổ đại không có súng đi săn nên thường dùng
chó săn hoặc chim ưng săn. Do chim ưng hung dữ nên sau khi bắt
được, người ta thường không cho chim ưng ngủ liên tiếp vài ngày liền,
khiến nó mệt mỏi, làm hao mòn dã tính của nó.
“Em nói đừng nói nữa...” Nguyễn Thiệu Nam từ từ bóp cổ
cô, tay anh rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập. Hơi thở độc ác
vô cùng tàn bạo phủ lên mặt cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến cô tin rằng nếu cô
nói thêm một từ nữa, anh thực sự có thể sẽ bóp chết cô.
Nhưng cô không sợ chết mà lại tiếp tục nói.
“Anh thậm chí còn đáng sợ hơn, cao thủ hơn Lục Nhâm
Hi. Đến người chết anh còn không buông tha, còn có thể mang ra lợi dụng, anh
khiến em đau đến mức không thốt lên lời. Em thực sự rất muốn biết, loại người
vốn không có cái gì như em, nếu một ngày đến tro của mẹ, em cũng không quan
tâm, vậy anh lấy gì làm vốn?”.
Ngón cái của anh kẹp vào cổ họng cô, ngón tay kêu răng
rắc. Anh ra sức khống chế bản thân không giơ tay tát cô một cái, kìm nén đến
nỗi toàn thân run rẩy, nhưng không cách nào ngăn được lực trên tay như muốn
giết người.
Cổ họng cô gần như bị anh nghiền nát, nhưng cô vẫn có
thể lên tiếng.
“Anh sẽ không biết... Những ngày này... em chỉ mơ một
giấc mơ... Trong mơ đều là anh... đều là anh - con người cưỡng đoạt ấy... Em
nằm mơ thấy anh liền tỉnh giấc... Anh muốn khiến em yêu anh... Có khả năng
không?”.
Một đòn chí mạng!
Bịch! Anh đẩy mạnh cô ngã xuống nền nhà, huyết quản
trên cơ thể gần như nổ tung, gân xanh trên trán nổi rõ. Anh giống như con dã
thú mất đi lí trí, túm cô lên, lại hung hăng đập xuống, cơ hồ muốn rút tất cả
không khí trong lồng ngực cô ra. Trước mắt cô tối om, không thở nổi, chỉ đau,
đau đến phát sợ, giống như bị ngàn cân đè xuống thịt nát xương tan, lại giống
như con chim bị người ta bẻ gãy đôi cánh, vứt vào vực sâu không đáy.
Hình như anh nói gì đó với cô, nhưng âm thanh đó quá
xa xôi, cô nghe không rõ. Anh bắt đầu xé toang quần áo cô, động tác rất hung
bạo, giống như muốn lôi hết lục phủ ngũ tạng của cô ra. Cô vùng vẫy kịch hệt
nhưng sức anh quá mạnh, hung dữ tàn ác như muốn xé cô làm tám mảnh, rút gân lột
da cô.
Chất vải mỏng manh không chịu nổi sức kéo mãnh hệt, âm
thanh lụa rách chói tai đến thế. Cơ thể trần truồng dưới tấm vải rách của cô
giống như miếng ngọc trắng vun thành khối đẹp đẽ, thu hút dã tính nguyên thủy
của người đàn ông. Anh gần như hung tàn tách đùi cô, kéo đai áo choàng tắm của
mình, hung khí dữ tợn như kiếm sắc, giống như muốn xuyên thủng sự ngoan cố,
quật cường và cơ thể mềm mại của cô.
Trong cơn hoảng loạn, cô với tay sờ được chai rượu. Cô
nắm lấy nhưng động tác của anh nhanh hơn, túm cổ tay cô hung hăng đập xuống nền
nhà...
Choang! Chai rượu vỡ tan.
Có thứ gì đó trên tay cô chảy ra, màu đỏ tươi, từng
giọt lại từng giọt.
Mười ngón tay liền
tim, cô không biết có bao nhiêu mảnh vỡ đâm vào tay, trước mắt tối om, đau
gần như bất tỉnh. Cô toát mồ hôi
lạnh, toàn thân trong phút chốc ướt sũng. Cô vừa lạnh vừa đau, cơ thể gầy yếu
sớm đã không thể chịu đựng nổi,
giống như con bướm
gãy cánh bị anh ghim chặt trên nền nhà
lạnh giá, dường như chỉ chờ đợi sự tan vỡ
cuối cùng, tuyệt vọng cuối cùng.
Cô nghiêng mặt sang một bên, nhìn bàn tay run rẩy bị
anh ấn trong vũng máu, đã bất lực không thể phản kháng được nữa. Tất cả mọi thứ
trước mắt đều màu đỏ, chỉ có hơi thở anh lạnh buốt,
bá đạo bao phủ lên toàn bộ cơ thể cô.
Anh kéo sự che
chắn cuối cùng của cô, thẳng người tiến vào, nặng nề tiến vào cơ thể cô hết
lần này đến lần khác, đưa vào nơi ấm áp tinh tế ấy, dùng toàn bộ sức lực cơ thể,
hơi thở thô ráp giống dã thú đang ăn, hàm răng lạnh buốt gặm nhấm làn da nuột
nà của cô, giống như ma quỷ tàn bạo
mạnh mẽ trên bức tranh Tangka, độc ác hùng mạnh, hung dữ
không gì sánh được.
Trước mắt Vị Hi là một khoảng mơ hồ, cô thất thần nhìn
tay mình chảy máu, nhìn màu đỏ thấm đáng sợ trên nền nhà, bên tai nghe tiếng
tim đập điên cuồng của anh, tiếng thở nhưcon dã thú,
và cả âm thanh của cơ bắp và khung xương.
Cô toát mồ hôi lạnh, anh hung hăng xuyên qua cô, tựa nhưmuốn
khảm cô vào cơ thể mình. Nhưng như vậy anh
vẫn thấy chưa hài lòng, lại kéo cô lên, ôm mạnh trong lòng. Điên cuồng hôn lên
đôi môi hé mở của cô, đôi mắt
thất thần, cơ thể cô bị anh nhấc lên cao
rồi lại đặt xuống. Toàn thân cô run rẩy, lưngnhễ nhại mồ hôi, cả
người giống như bị búa sắc bổ làm đôi, đau đến mức
không thể thở nổi.
Cô nghe thấy có người đang cười, tiếng cười khiến
người ta sởn gai ốc, đau thương tuyệt vọng, giống nhu một loại yêu tinh nào đó,
giống như xuất phát từ chính cơ thể cô.
Cô thở hổn hển, nhìn ánh mắt nổi điên của anh, dùng
giọng nói khẽ khàng và run rẩy nói với anh: “Anh Nguyễn... đợi anh làm xong,
xin anh hãy nói cho tôi biết, nhìn tôi chảy máu, run
rẩy bên dưới cơ thể anh, anh vui sướng
nhường nào? Đợi anh làm xong, xin anh hãy nói cho tôi biết, chà đạp tôi như
vậy, anh vui sướng nhường nào?”.
Tất cả mọi bão táp trong chớp mắt đều ngừng lại, căn
phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của cả hai người. Thịch!
Thịch! Thịch!
Cả thế giới cũng biến mất, tất cả tình cảm trong chớp
mắt đều đổ sụp, chỉ còn lại nhịp tim
đáng sợ, lạnh lẽo. Thịch! Thịch! Thịch!
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói hung dữ vang
lên bên tai cô, đè nén, mang theo nỗi hận có thể cuốn sạch tất cả,“Em cút đi
cho tôi! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy em nữa!”.