Đoán đúng sai: Sao Thiên Lang là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Đúng hay sai?
Hôm nay nhất định là ngày đầu tiên trong cuộc đời mà Mục Úc không để ý đến hình tượng, trợn mắt khinh thường nhiều lần nhất! Nhìn màn ảnh một chút, lại nhìn Sói Cô Độc đang ngồi yên một góc, ủy khuất vẽ vòng tròn, Mục Úc nhất thời hiểu được một câu nói: Có tiện nghi mà không biết chiếm là kẻ khốn kiếp! Kẻ ra đề ở đây, nếu không hỏi thì thật lãng phí! Suy nghĩ một chút, Mục Úc nhếch miệng, nghĩ ra một cẩm nang diệu kế rồi ~
"Tiểu Bình Quả, em cảm thấy hằng tinh nào sáng nhất?" Anh dù bận nhưng vẫn ung dung mà hỏi.
"Anh nói lời vô dụng làm gì, đương nhiên là mặt trời rồi!" Nghe anh ta hỏi như khiêu khích, Tô Uyển không vui. Mẹ nó, coi như lão tử không biết nguyên tắc và quy tắc trong khoa học, nhưng cũng không thể ngay cả vấn đề này cũng không biết!"Chưa từng nghe bây giờ một đứa bé cũng biết hát “ Tôi yêu Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Quảng trường Thiên An Môn vào Mặt trời mọc ’ sao? !"
Nghe Tô Uyển tùy tiện dùng giọng Bắc Kinh hát bài này, mấy anh không nhịn được, bật cười. Xào Xạc lang lúc này ngồi trước máy tính cười ra nước mắt, lau khóe mắt, nói: "Uyển Uyển, đề mục này không bao gồm mặt trời" Nhưng vừa nói xong, anh phát hiện mình trúng kế của tiểu tử Mục Úc.
Nếu như anh để ý lời nói, nhất định có thể thấy đôi mắt người nào đó sáng loáng, ngoài miệng treo yin cười —— dĩ nhiên không khoa trương như vậy rồi. Chỉ là nghe Xào Xạc lang tiết lộ đề mục thứ nhất, Mục Úc ở chỗ đáp án lựa chọn [ chính xác ], không ngoài dự đoán, câu trả lời đúng rồi.
Nghe tiếng Bingo, sự đối chọi trong lòng Tô Uyển cuối cùng cũng kết thúc, hai mắt cô tức khắc biến thành hình trái tim, trong lòng hô to"Tiểu mỹ nhân vạn tuế!" Dĩ nhiên chỉ trong Tuyệt Sắc Cửu Thiên thôi, cái này không liên quan tới Mục Úc ngoài đời——Nhưng cũng chỉ là Tô Uyển đang tự lừa mình dối người thôi, thật ra lòng cô đã sớm nghiêng về tiểu mỹ nhân, chỉ là cô không thừa nhận thôi. Ngay lúc cô đang chìm đắm trong thế giới của mình thì nghe thấy giọng nói không vui của đại thần truyền đến từ hệ thống.
"Bình thường thôi. Toàn bộ những vấn đề này đúng là để phục vụ cho tài năng của người thiết kế, nói như vậy. . . . . . không chừng có cả học sinh trung học." Đây rõ ràng là đang chửi Mục Úc chỉ có trình độ của học sinh trung học, nhưng anh hoàn toàn quên, khi anh nói như vậy, thì người làm ra nhiệm vụ lần này —— bạn học Xào Xạc lang cũng trở nên chỉ có trình độ của học sinh trung học.
Vì vậy, đại thần vừa dứt lời, đã làm cho bạn học Diệp Hiểu Vũ không vừa lòng. " Tôi nói này, có người hình như ngay cả trình độ của học sinh trung học còn không có đâu!"
"Cô. . . . . ."
"Cô cái gì mà cô! Có bản lĩnh anh cũng trả lời đi, ở đây châm ngòi thổi gió sao được coi là anh hùng hảo hán!". Diệp Hiểu Vũ sùng bái đại thần, Trình Kiền, nhưng mặc kệ là ai, chỉ cần gây chuyện ở trước mắt cô, cô nhất định không nhìn được! Cuối cùng, vẫn không quên thêm một câu: "Chỉ nói mồm không có kỹ năng!"
"Nếu như anh cảm thấy đề như vậy quá đơn giản, thì có thể không làm nhiệm vụ này! Tôi không có ép anh." Vừa rồi nếu không phải Diệp Hiểu Vũ giành trước, anh cũng muốn nói. Anh vất vả hao phí bao nhiêu sức lực như vậy mới chuẩn bị xong nhiệm vụ đặc biệt, không có công lao thì chí ít anh cũng đã tận lực làm việc rồi! Người ta dựa vào cái gì mà đòi giẫm lên anh? Anh không thể nhịn được.
Sau đó, thần y bình thường không nói chuyện cũng lên tiếng: "Thực ra, 6 người cũng có thể tổ chức thành đội. Có thể anh đơn độc xoát quái, pk rất lợi hại , nhưng bây giờ là thời điểm cần cả đội phải hợp tác, nếu như anh tiếp tục như vậy. . . . . . Vậy tôi cũng chỉ có thể nói tôi có thể làm HEAL một mình." Không ngờ, một câu nói của đại thần, khiến thần y bình thường hết sức dịu dàng, chưa bao giờ gây chuyện cũng đứng ra phản bác. d.đ.l.q.đ
Không thể nói anh ta rất ghét Ảnh Chi Long Ngâm, cũng không thể nói anh ta ưa Satan のDu Đãng và Gió Lạnh Xào Xạc. . . . . . Câu nói kia nói như thế nào nhỉ ? Súng bắn chim đầu đàn, chỉ có thể trách Long Ngâm, anh ta phô trương quá mức rồi.
Sau khi mọi người ai cũng nói một lời, Tô Uyển mới phản ứng được, vội vàng ra ngăn cản: "Cái đó, đại thần, trước đừng nói những điều này. . . . . .Nhiệm vụ đặc biệt gì gì đó, thật vất vả mới có một lần, vậy cũng là —— cơ hội mất rồi sẽ không trở lại! Làm sao có thể bỏ qua ~ đúng không!"Tô Uyển cố điều chỉnh giọng của mình nhẹ chút, nhưng cô căn bản không biết gì, Long Ngâm vào giờ phút này, căn bản không phải bởi vì cái gọi là đề mục khó khăn, rõ ràng chính là nhằm vào Mục Úc! Hai hổ tranh nhau tất có một bị thương.
Mặc dù bọn tranh cãi rất sôi nổi, nhưng dù sao thời gian cũng không đợi ai. Tuy rằng Mục Úc không nói gì, nhưng mà bởi vì mọi người cứ tranh cãi đi tranh cãi lại làm phân tâm, nên đề mục trước mắt bởi vì hết thời gian mà sai hết. Thấy vậy, không chỉ anh ta nóng nảy, mà cả Xào Xạc lang cũng gấp. Không nói nhiệm vụ cá nhân như thế nào, nhưng anh đã đồng ý mang Tô Uyển đi thăng cấp, qua nhiệm vụ; mà anh cũng hết sức tin tưởng Mục Úc có thể thuận lợi thông qua mấy cơ quan này, nhưng không nghĩ tới, thật là nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Nghe Tô Uyển uyển chuyển khuyên can mình trình kiền, đầu tiên là không kịp phản ứng. Ở trong lòng hắn định nghĩa Tô uyển hẳn là cùng bản thân "Đang phát triển", sao có thể không nể mặt hắn như vậy, trước mặt nhiều người như vậy tạt nước lạnh vào hắn? Có lẽ từ nhỏ hắn kiêu ngạo thành quen, có lẽ từ nhỏ hắn giống như một tiểu hoàng đế người và của ở bên cạnh anh đều một dạng cung kính anh, sẽ không ai dám cãi lại hắn. Vào giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy Tô Uyển chơi lạt mềm buộc chặt quá lâu rồi, nhưng hắn hoàn toàn quên mất, kẻ trong cuộc thì mê, hoàn toàn đâm đầu đâm vào trong vực sâu, không thể tự thoát ra được —— Đúng vậy, hắn hoàn toàn hiểu lầm Tô Uyển, trong cơn giận dữ, hắn điều chỉnh hệ thống giọng nói, nói với mọi người một câu: "Các người, đều muốn chết sao?"
Có lẽ hắn có năng lực này, có lẽ hắn thật có thể làm được, nhưng mà vào tai bốn vị nam sĩ khác, thật sự rất giống như một đứa bé bị chiều hư. Nhất là Sở Phong Hàn, căn bản không muốn cùng loại tiểu nam sinh này so đo. Nhưng đúng lúc anh vừa định đứng ra nói chút gì đó, chủ trì đại cục, một âm thanh đã lấn át toàn bộ âm thanh khác, ở trong hệ thống giọng nói, hướng mọi người quét tới.
"Tôi nói này Trình Kiền, anh điên rồi sao? Anh muốn người nào đi tìm chết? Thật tốt, nhiệm vụ đặc biệt đầu tiên, anh làm cái gì vậy? Ban đầu là anh đồng ý với tôi, nói muốn cùng nhau tổ chức thành đoàn thể đấy! Là nam nhân, sao anh có thể nói chuyện mà không tính toán gì hết, lật lọng phản lời à? Đã là lời nói của một nam nhân, thì dù trời sập xuống anh vẫn phải gánh vác! Nào có như anh vậy? Gia đình bạo ngược sao? Anh có bản lĩnh thì đừng tìm chúng ta phát tiết! Anh ở đây ra vẻ anh hùng hảo hán làm quái gì? Chỉ anh có tâm tình không tốt? Lão tử còn tâm tình không tốt hơn! Hoặc là lưu lại tiếp tục chơi, nếu không muốn chơi, anh cút sớm cho tôi! Còn chưa đủ ầm ĩ đây à!"
Tô Uyển một hơi đem tâm tình không vui đã nhịn lâu của mình phát tiết ra toàn bộ, hơn nữa cảm giác không vui lúc thấy Mục Úc đi cùng với con hồ ly tinh Nghê Thường cũng phát tiết lên người trình kiền. Nói ra, cô thoải mái hơn nhiều, nhưng cô cảm thấy có chút có lỗi với trình kiền, cư nhiên lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, đem ân oán cá nhân của mình gia tăng trên người hắn. Nhưng mà, lời nói ra, tựa như tát nước ra ngoài, vô luận như thế nào cũng không thu về được. Tô Uyển không có biện pháp khác, chỉ có thể nhắm mắt chờ phản ứng của đối phương. Hiện tại cô có thể chân chính hiểu: cái gì gọi là nước đổ khó hốt rồi.
Đúng vậy, khi trình kiền nghe Tô Uyển mắng hắn, hắn sợ hết hồn. Mặc dù biết nha đầu Tô uyển này bình thường cũng không phải thục nữ gì, nhưng như hôm nay, hô to gọi nhỏ với hắn vẫn là lần đầu tiên. Trong nháy mắt, Trình Kiền cũng hoảng hồn: Hắn cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Chỉ là trong khoảnh khắc, hắn lập tức hồi phục tinh thần. Coi như mình có ý đối với cô, nhưng hắn cũng không thể cho phép người khác đối với hắn như vậy! Vì vậy, trong tình huống lòng tự trọng bị đả kích, trình kiền trực tiếp thoát ra khỏi trò chơi, lưu lại mọi người đang bị đả thương tinh thần.
Tất cả mọi người không nói lời nào, nhưng đối với Tô Uyển, xem ra, vậy thì giống như im lặng khiển trách, cô có chút cảm giác uất ức, nhưng lại cảm thấy mình là ngọn nguồn của sai lầm, thêm nữa cô có trí tưởng tượng phong phú, nên đang lúc mọi người đều không nói chuyện, đột nhiên Tô Uyển gạt ống nghe, "Oa" một tiếng khóc lên. Lần này tốt rồi, Diệp Hiểu Vũ nhất thời luống cuống chân tay cộng thêm đi theo làm tùy tùng an ủi Tô Uyển, vỗ lưng Tô Uyển.
Mặc dù Tô Uyển bỏ ống nghe ra rồi mới khóc, nhưng âm thanh Hiểu Hiểu chạy đi cùng âm thanh Tô Uyển ô ô, khiến Mục Úc lập tức hiểu. Có lẽ Diệp Hiểu Vũ nói rất đúng, anh đùa giỡn có chút quá đáng . . . . . Chỉ là, thứ cảm tình này, có ai đúng ai sai không? Còn nữa đã nói rồi, anh cũng không có lỗi gì, chỉ là đoán chừng hiện tại có giải thích gì, cũng không được chấp nhận đâu! Không phải là không báo, cơ hội chưa tới ~ đến lúc đó chân tướng sẽ rõ ràng! Bây giờ có nói, Tiểu Bình Quả, cũng chỉ đành để em uất ức chút!
Lúc hiện trường còn đang hỗn loạn, là người hiểu biết sâu rộng, Xào Xạc lang phản ứng đầu tiên, anh nói với Mục Úc: "Tiểu buồn bực, anh trả lời bài thi, Hiểu Hiểu, đồ đệ của anh giao cho em!"
Mặc dù Diệp Hiểu Vũ không hài lòng đối với câu nói sau cùng của anh ta, giống như anh ta quen thuộc với cô gái nhỏ Tô Uyển hơn vậy, nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ như này. Hiểu Hiểu một bên an ủi Tô Uyển, một bên quan sát tiến trình nhiệm vụ trên màn ảnh hình, cái này hẳn gọi là mắt nhìn 6 phương tai nghe 8 hướng!
Đề mục thứ tám:
Người có điệu múa nổi tiếng triều Đường là?
A. Đỗ Thập Nương
B. Dương Quý Phi
C. Công Tôn Đại Nương
D. Lí Thanh Chiếu
Trên màn hình xuất hiện đề muc thứ tám, bởi vì lúc Tô Uyển và Long Ngâm cãi vã hai đề ở giữa đã không cánh mà bay rồi. Cho nên, kể từ giờ khắc này, Mục Úc cần chuyên tâm đáp đề rồi.
Nhưng anh thực sự có chút mò không ra đề mục trước mắt. Bởi vì ở cơ quan này, quá ba đề mục bị sai sẽ bị ném ra, từ đó chỉ có thể phá cơ quan lại từ đầu, cho nên chỉ cần Mục Úc không xác định được có thật chính xác không là có chút không dám xuống tay.
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giây (từng giây từng phút vừa nghĩ vừa viết, tổng cộng mới 10 giây ), đang lúc Mục Úc mơ hồ muốn chọn [ Dương Quý Phi ], Xào Xạc đột nhiên lên tiếng: "Đáp án là C!" Mục Úc nghe thấy, trong nháy mắt nhanh chóng lựa chọn C, thành công nghe thấy tiếng Bingo~
"Xem ra Xào Xạc lang cũng không hẳn là sĩ diện hão!" Ở bên cạnh Tô Uyển, Diệp Hiểu Vũ một bên an ủi Tô Uyển một bên nhìn màn hình máy tính, thở dài nói. Kết quả đổi lấy ánh mắt đầy khinh bỉ của Tô Uyển, khiến Diệp Hiểu Vũ bất đắc dĩ chép miệng. Thật là, sao cô cảm giác mình soi gương bên trong là Trư Bát Giới, trong ngoài không được lòng người đây. . . . . .
Nghĩ đến, trong khoảng thời gian này thực sự là có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi, đầu tiên là Lãng phản bội cô, tiếp đến cô vì đòi công bằng cho mình mà tiến vào Tuyệt Sắc Cửu Thiên không ngờ lại gặp một ác ma cùng một đại thần. . . . . . Vốn cho là trả thù Nghê Thường xong thì kết thúc, kết quả giúp bang chiến lại bị Lãng thông suốt, hơn nữa còn mạc danh kỳ diệu thành người phụ thuộc vào ác ma. . . . . . Sau lại bái sư phụ, kiếm được phu quân là thần y, cuộc sống gia đình trôi qua tạm ổn, ai biết trong trò chơi không có kết thúc, Nghê Thường lại chạy đến làm cho nàng trở về hiện thực. Thật khó chịu. . . . . . đến Warsaw chơi một vòng rồi trở lại, dường như tự do của mình không biết đi đâu rồi. Mỗi lần thấy Diệp Hiểu Vũ cô tựa như cảm thán một câu: biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Người này tới "Nội chiến" trực tiếp bắt được cô. . . . . . Sau đó là ngày hôm qua thấy hình ảnh Mục Úc đi cùng với Nghê Thường, bi thương thật lâu, tưởng rằng hôm nay xoát nhiệm vụ đặc biệt sẽ vui vẻ , kết quả lại đụng phải đại thần cáu kỉnh, cô thật đúng là bi thống! Tô Uyển à! Cuộc đời của ngươi quả thật chính là phòng bếp, bên trong tràn đầy dụng cụ, cốc chén cùng đồ ăn! ! !