Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 8-2: Hạ



Một nữ tử xinh đẹp như hoa, vận một thân y phục trắng toát, tư thái thướt tha từ trên lầu bước xuống, khúc khích cười…

“Ôi chao, có rượu ngon, đồ ăn tốt như vậy, như thế nào lại không gọi Liễu Quyên đây?”

Liễu Quyên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tuyên Tử, thân mật hỏi: “Vị công tử này trông thật anh tuấn, công tử tên là gì vậy?”

Tiểu Tuyên Tử mặc dù đã gặp qua vô số tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, đột nhiên như bị câu mất hồn phách, hai mắt thất thần mà nuốt nước miếng trả lời:

“Ta tên là Tiểu Tuyên Tử.”

“Ồ, thì ra là Tuyên công tử.”

“Haha….” Vân Không đạo sĩ ôm bụng cười to, cười đến chảy cả nước mắt: “Cười chết ta mất, nữ quỷ ngu ngốc không biết đọc sách lại còn tưởng Tiểu Tuyên Tử họ Tuyên, thật muốn làm ta cười đến bể bụng!”

Bạch y nữ tử sắc mặt đại biến, đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Ngươi chính là Vân Không? Hảo, rốt cuộc bản cô nương cũng đợi được ngươi rồi! Lần trước ngươi giết chết tỷ muội tốt của ta, hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu.”

“Một nữ quỷ nhỏ bé mà cũng dám làm loạn trước mặt bổn đạo trưởng? Được, hôm nay ta sẽ thu phục ngươi.”

Sớm thấy cuộc chiến giữa một người một quỷ sắp nổ ra, Hoàng Phủ Dật lạnh lùng mở miệng nói: “Sư phụ, thật phiền toái, các ngươi có thể ra ngoài mà quần nhau được không? Chúng ta còn đang ăn cơm.”

Ngoài việc làm cho quốc sư ăn cơm no, với thái tử, việc gì cũng không quan trọng bằng.

“Hảo hảo, đồ nhi thật thông minh, sư phụ không quấy rầy các ngươi ăn cơm. Để ta tống nữ quỷ xấu xí này ra ngoài.”

“Đạo sĩ thối, dám chửi bổn cô nương là nữ quỷ xấu xí, ta giết ngươi.” Liễu Quyên tức giận đánh tới.

Nữ tử này, cho dù là quỷ, trông cũng rất xinh đẹp mà.

Vân Không đạo sĩ cười ha ha, đạo bào giương lên, hướng ra ngoài tửu lâu mà chạy đi nhanh như chớp.

Liễu Quyên cũng đùng đùng nổi giận mà đuổi tới.

Y Tuyết vẫy vẫy cái tay nhỏ bé: “Cứ từ từ mà đánh, bổn công tử sẽ để lại cho ngươi cái đầu cá!”

Bạch y nữ quỷ vừa đi, Tiểu Tuyên Tử nhất thời tỉnh táo lại: “Ô ô.. thật là khủng khiếp! Tiểu Tuyên Tử thiếu chút nữa đã bị nữ quỷ kia hớp hồn!”

Thái tử khinh thường mà trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Thật không có tiền đồ.”

Tĩnh Huyền mỉm cười: “ Điện hạ cũng không nên trách cứ Tiểu Tuyên Tử. Vị nữ thí chủ kia công phu không phải hạng tầm thường, người bình thường rất dễ bị mê hoặc.”

“Quỷ nữ, quỷ nữ đó.” Tiểu Tuyên Tử ủy khuất mà bĩu môi. Thái tử không phải cũng bị quốc sư mê hoặc sao, lại còn nói ta.

Tĩnh Huyền lại sợ thái tử đói bụng, vội vàng gắp thức ăn, bỏ vào trong bát y: “Điện hạ, mời người dùng.”

“Ta muốn ngươi tự mình đút cho ta”. Hoàng Phủ Dật hoặc là không làm, chứ đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát đem cả người quốc sư khóa ngồi trên đùi mình.

Tĩnh Huyền không nghĩ tới thái tử lại có thể lớn mật làm vậy, khiến hắn mắc cỡ đến đỏ mặt, vội la lên: “Điện hạ, thế này sẽ làm mất thể diện hoàng thất, người tuyệt đối không thể.”

“Vốn ta chỉ muốn quốc sư hầu hạ ta một chút, có gì mà mất thể diện chứ? Nếu như ngươi không chịu, vậy ta cũng không ăn nữa.”

Tĩnh Huyền thật sự sợ hãi thái tử tính tình tùy hứng sẽ không thèm ăn cơm. Dù có cảm thấy không ổn, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng, nên chẳng thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, cầm lấy bát, chầm chậm đem thức ăn đến bên miệng thái tử…

Hoàng Phủ Dật thấy gian kế được thực hiện, hưởng thụ mà nuốt xuống.

Ngay lúc hai người chàng chàng thiếp thiếp, không khí ngọt ngào đến chết người, một hắc y nam tử, mái tóc đỏ rực như máu quỷ mị xuất hiện trước mắt mọi người…

“Cổ nhân có câu, ân điển của mĩ nhân khó nuốt, chẳng nhẽ ngươi không sợ thứ đồ ăn này ăn vào rồi nuốt không trôi hay sao?”

“Điêu dân to gan. Không được phát ngôn linh tinh.” Tiểu Tuyên Tử nhảy dựng lên đầu tiên, xắn xắn tay áo, chuẩn bị giáo huấn cho cái tên ngông cuồng này một trận!

Nam tử tóc đỏ vẫn đứng yên, không chút động thủ mà mỉm cười, một cỗ ngạo khí tự nhiên lộ ra…

Tĩnh Huyền vừa thấy người này, đã nhận ra đây là kẻ đã giao chiến cùng mình lần trước, trong lòng khẽ rùng mình, vô thức nắm chặt lấy tay thái tử.

Người này lai lịch không rõ, bụng dạ khó lường, mình nhất định phải vạn lần cẩn thận, ngàn lần không thể để hắn đả thương đến điện hạ.

Hoàng Phủ Dật thấy Tĩnh Huyền khẩn trương siết chặt tay mình, tưởng rằng hắn đang sợ hãi, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn, gắt gao ôm hắn trong ngực mà bảo hộ, thốt lên: “Đừng sợ, đã có ta ở đây.”

Tĩnh Huyền trong lòng điên cuồng run rẩy, không dám tin mà nhìn một Thái tử luôn luôn lạnh nhạt với mình, thế mà giờ đây lại có thể nói ra những lời như vậy.

Nhận thấy bản thân vừa rồi đã không cẩn thận mà bộc bạch tiếng lòng, nhất thời khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Dật đỏ cả lên, quát: “Ai dám mạo phạm quốc sư chính là mạo phạm uy danh của hoàng thất, tất nhiên ta phải che chở cho ngươi rồi.”

Tĩnh Huyền nghe vậy, nội tâm một phen rung động, ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười ngọt ngào.

Tuyệt sắc quốc sư này cười, quả nhiên là “khuynh quốc khuynh thành”.

Đừng nói là Tiểu Tuyên Tử “không có tiền đồ” kia bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mà ngay cả vị thái tử đã gặp qua vô số tuấn nam mĩ nữ, cùng nam tử tóc đỏ cũng bị câu dẫn hồn phách, không thể khống chế nổi bản thân.

“Mỹ nhân…. Nữ tử kia nói quả không sai, thật là ‘thiên hạ vô song’, tuyệt sắc mỹ nhân.”

Nam tử tóc đỏ kích động chạy đến trước mặt Tĩnh Huyền, đôi mắt lóe lên tia dị sắc màu vàng, nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói: “Tiểu mỹ nhân, thật không uổng công ta từ ngàn dặm chạy tới đây, ngươi đừng làm hòa thượng nữa, hoàn tục rồi cùng ta tiêu dao sung sướng đi!”

Hoàng Phủ Dật thấy hắn dám lờ mình, lại còn phát ngôn bậy bạ với quốc sư nên không khỏi giận dữ, lạnh lùng cười: “Sư bá, hôm nay ta sẽ cắt lấy đầu lưỡi của hắn cho ngươi nhắm rượu, ngươi thấy thế nào?”

Y Tuyết cơm no rượu say, biết sắp có trò hay để xem, mừng rỡ vỗ tay, nói: “Hảo a! Hảo a!”

Biết thái tử muốn “anh hùng cứu mĩ nhân”, Tiểu Tuyên Tử lập tức thức thời mà mang Kình Nhật thần kiếm ra….

Kình Nhật thần kiếm chính là thượng cổ thần khí, do Vân Không đại sư đã phải hao tốn ngàn đau vạn khổ mới có thể tìm ra, từ nhỏ đã cho thái tử để hộ thân, cũng truyền thụ cho y cách khống chế thần kiếm cùng sử dụng pháp thuật.

Kình Nhật thần kiếm theo thái tử đã vài chục năm, bởi vậy sớm cùng chủ nhân tâm – thần hợp nhất.

Giờ phút này, thái tử dung khí, hướng một ngón tay về phía địch nhân, thần kiếm lập tức nhảy ra khỏi vỏ, sẵn sàng tác chiến, nhanh như chớp hướng tới nam tử tóc đỏ…

Nam tử tóc đỏ ha ha cười: “Tiểu Nguyệt Nhi, chủ nhân giúp ngươi tìm được bạn rồi…”

Chỉ thấy nam tử đột nhiên lấy một cái bao nhỏ ở trong lòng ra, thân đao ánh bạc được khắc đầy kinh văn, một luồng hỏa điện bất ngờ vọt tới chỗ thần kiếm.

Thần kiếm cùng ngân đao đột nhiên đâm sầm vào nhau, tóe ra vô số hoa lửa!

Tiểu Tuyên Tử tưởng rằng sẽ được xem một hồi đại chiến kinh thiên động địa. Vậy mà lại không nghĩ tới việc thần kiếm của thái tử cùng ngân đao kia tựa như gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách, ở giữa không trung mà dính vào nhau, triền miên không dứt, phát ra những tiếng kêu xé gió.

Tiểu Tuyên Tử bị dọa đến choáng váng, trợn mắt.

Không thể nào? Ngay cả thần kiếm cũng phát xuân rồi sao?

Hoàng Phủ Dật thấy thế mừng rỡ mà kinh hô “Ngự nguyệt thần đao! Vậy là ta đã tìm được mi rồi.”

Nguyên lai là Kình Nhật thần kiếm cùng Ngự Nguyệt thần đao là do một đôi thần tiên quyến lữ niệm chú tạo thành, vốn có một mối tình thâm sâu, nên hai thanh kiếm cũng như hai mà một.

Trải qua thời gian cùng thiên địa lưu chuyển, chẳng biết vì sao mà chúng lại bị tách khỏi nhau, mỗi thứ một phương. Hôm nay thật vất vả mới gặp lại, cư nhiên vui mừng đến độ tách cũng không rời.

Thái tử từng nghe sư phụ nói, nếu có trong tay Kình Nhật thần kiếm lẫn Ngự Nguyệt thần đao thì công lực có thể tăng lên gấp nhiều lần, như vậy, thái tử có thể đánh đâu thắng đó rồi.

Nam tử tóc đỏ nhìn vẻ mặt kinh hỉ của y, cười tủm tỉm mà nói: “Quân tử thì phải có mĩ nhân đi cạnh, như thế này đi, ta sẽ trao thanh đao này cho ngươi, nhưng ngươi phải để tiểu mĩ nhân xinh đẹp này đi theo ta, được chứ?”

Hoàng phủ Dật phẫn nộ thét lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, phi thân đoạt lấy đôi lưỡi kiếm.

Tĩnh Huyền đôi mắt long lanh không hề chớp, nhất nhất dõi theo thái tử, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hỗ trợ.

Nam tử tóc đỏ nhảy ra sau một bước, lợi dụng lúc tiểu mĩ nhân tinh thần phân tán, liền từ trong tay áo phóng ra một dải dây bạc, trong tích tắc, sợi dây quấn lấy eo của tiểu mĩ nhân.

“Cẩn thận.” Hoàng Phủ Dật từ đầu đến cuối đều theo dõi nhất cử nhất động của nam tử tóc đỏ, thấy vậy vội hét lên một tiếng, phi thân chắn trước mặt quốc sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.