Sau khi tám người đều trầm giọng xuống, hai người trong đó cất bước tiến lên, chế trụ hai tay Tô Nhược Vân, áp tới trước mặt lão thái gia.
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc với lão thái gia khi lão ra lệnh cho Phượng Vệ bắt cháu gái mình lại, sau đó lại nghi hoặc với phản ứng lúc này của Phượng Tiêu. Vì thế, ánh mắt bọn họ mang theo nghiên cứu tìm tòi dừng ở trên người bạch y nữ tử, cũng đang suy đoán thân phận của nàng.
Mộ Dung Dật Hiên nhìn Phượng Thanh Ca bị nắm cổ tay và áp đến trước mặt lão thái gia, lông mày chụm lại với nhau, đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe lời Phượng Tiêu vừa hỏi, khiến hắn cũng dừng ánh mắt ở trên người bạch y nữ tử.
Hắn cũng muốn biết, nàng rốt cuộc là ai?
Phượng Cửu nhìn biểu tình kích động của Phượng Tiêu khiến hốc mắt ửng đỏ, trong lòng than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đã đoán ra được, không phải hay sao?"
Hắn cũng không phải ngốc tử, gần đây Phượng phủ phát sinh nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hiện giờ lão thái gia đã trở về, lại còn xuất hiện cùng nàng, nếu như đến bây giờ vẫn còn không có phản ứng, thì hắn không phải là Phượng đại tướng quân Phượng Tiêu tiếng tăm lừng lẫy.
"Ngươi là nữ nhi Thanh Ca của ta!"
Giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào, duỗi tay cầm lấy tay Phượng Cửu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha thật sự đã không nhận ra người bên người là giả......" Nghĩ đến lời nói của lão gia tử ngày đó, nghĩ đến ngay lúc đó hắn đã phẫn nộ, hiện giờ lại nhìn thấy nàng mang khăn che mặt, trái tim hắn đau đớn một trận, lại nhịn không được mà gào khóc lên.
"Thực xin lỗi...... là cha không tốt, là cha không tốt......"
Một Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, cư nhiên khóc giống như một tiểu hài tử, nước mắt rơi như mưa, bộ dáng khiến người nhìn thấy, vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ.
Vừa rồi hắn đã nói gì? Nữ tử mang khăn che mặt chính là nữ nhi Thanh Ca của hắn? Vậy người đang bị bắt giữ ở đó là ai?
"Tiêu thúc, ngươi nói nàng là ai?"
Giọng nói của Mộ Dung Dật Hiên mang theo run rẩy không thể ức chế. Hắn ngơ ngẩn nhìn bạch y nữ tử mang khăn che mặt, có chút khó tin, lại có chút kích động và vui sướng, trái tim hắn đập thình thịch. Loại cảm giác này, không thể nói nên lời.
"Ô ô...... nữ nhi của ta...... nữ nhi của ta......"
Phượng Tiêu vì áy náy lo lắng mà khóc lớn, nhưng bởi vì thân thể hắn suy yếu, không chịu nổi cú sốc như vậy, hắn vẫn tiếp tục khóc, cả người đột nhiên ngất đi, mất ý thức.
"Hai người các ngươi, mang cha ta về trong phòng." Phượng Cửu trừng lớn đôi mắt nhìn về phía vài tên Phượng Vệ một bên, giọng nói vững vàng phân phó.
"Vâng."
Những tiếng nói vâng mệnh cơ hồ là theo bản năng, mấy người đột nhiên ngẩn ra, hai mặt thoáng nhìn nhau, cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng hai người vẫn đi ra, mang theo Phượng Tiêu trở về.
Lúc này, giọng nói già nua mang theo mười phần hơi thở huyền lực của phượng lão gia tử truyền ra: "Trước mặt tất cả các vị ở chỗ này, lão phu có chút việc muốn nói với các vị."
Giọng nói của lão hơi dừng lại, chỉ vào Tô Nhược Vân và nói: "Nàng ta, căn bản không phải là cháu gái Phượng Thanh Ca của ta! Nàng ta chỉ là một đứa bé gái mồ côi Tô Nhược Vân, do ta cháu gái ta nhặt về ở trên đường cái từ khi còn nhỏ! Cháu gái ta đã đối đãi với nàng ta giống như thân tỷ muội, nhưng nàng ta lại tính kế mưu hại cháu gái ta, thay thế thân phận cháu gái ta, đoạt hết thảy của nàng! Sau đó, nàng ta bị lão phu phát hiện nên đã dùng độc muốn hại lão phu. Nữ nhân này, âm ngoan và độc ác, vô tình và vô nghĩa!"
Sau khi nghe được những lời này, mọi người ồ lên một tiếng, sôi nổi hít hà một hơi, cảm thấy việc này thật sự là khó tin và rất đáng sợ. Ngay cả khi thân phận đã bị thay thế, nếu như không người phát hiện, vậy thì toàn bộ Phượng phủ, cuối cùng chẳng phải là rơi vào trong tay nàng ta?
"Ha ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười đột ngột khiến mọi người ngẩn ra, ánh mắt của mọi người nhìn về hướng nữ tử trông có vẻ điên cuồng kia.